- Ta thấy có thể thực hiện được.
Phạm Thức Đức gật đầu nói:
- Mặc dù có một chút mạo hiểm, nhưng mà dùng uy vọng của Đại tướng quân hiện giờ, đây tuyệt đối có thể vung tay tụ tập mọi người. Có ấn đại tướng quân hay không không còn trọng yếu. Bọn người Vi hậu đã nghĩ biện pháp đánh cướp binh quyền của Đại tướng quân, nói dễ vậy sao! Mấy vạn tướng sĩ hiện tại quả thực nghe Đại tướng quân nói như thần linh, làm sao theo người khác? Lão hủ còn lo lắng. Đến lúc có người tới tiếp quản chức tướng quân, các binh sĩ sẽ tự hành làm phản, chuyện đó sẽ biến khéo thành vụng.
- Cho nên ta mới gọi các ngươi phối hợp chặt chẽ với ta!
Tần Tiêu nói ra:
- Trong quân đội, nhất là tướng lãnh trấn thủ nơi biên cương xa xôi, uy tín của tướng lãnh không phải một tờ giấy ban bố mà thành. Ta cũng lo lắng các tướng sĩ sẽ làm phản. Cho nên chỗ đám đô úy các nơi phải thông báo trước. Nhưng mà chuyện này phải mờ mịt ít xuất hiện, không thể để cho tất cả tướng sĩ biết tình hình thực tế. Bởi như vậy các tướng lĩnh không làm khó dễ sẽ có một ít tiểu tốt báo oán, ngược lại đùa giỡn làm ra thật, tên tướng lãnh sẽ tin tưởng. Nếu như đến lúc đó toàn quân im ắng không có âm thanh, ngược lại còn lộ chân tướng.
- Có đạo lý.
Ba người trăm miệng một lời tỏ vẻ đồng ý.
- Còn có một việc.
Tần Tiêu hơi cau mày:
- Trong Sóc Phương quân, Hữu uy vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614012/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.