Đường quân nhất thời bộc phát ra một trận hô to như sóng hô biển gầm:
- Rống rống rống rống!
Mặc Y vừa thẹn vừa vội ở trong lòng Tần Tiêu giãy dụa:
- Ngươi chơi trò gian trá!
Tần Tiêu chăm chú đem Mặc Y ôm vào trong ngực:
- Lão bà thân ái, muốn lấy được ngươi thật đúng là không dễ dàng, từng việc từ nay về sau, ngươi cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta nữa nha!
Mặc Y kiều nhan như hoa, song chưởng ôm lấy tấm lưng dày rộng của Tần Tiêu. Trên mặt từng đợt ửng hồng nổi lên.
Không biết là tên gia hỏa nào đùa cợt kêu lên:
- Đại Tướng Quân, hôn nàng đi!
Đám Đường quân khác cũng nhất thời đồng thanh hô to theo:
- Hôn nàng!
- Hôn nàng đi!
Mặc Y vội vã vươn một tay đến khẽ chống môi của Tần Tiêu:
- Không nên a, nhiều người như vậy... Xấu hổ chết!
Tần Tiêu nắm lấy tay Mặc Y, cười gian tà. Đem nàng chăm chú kéo lại, không kể phân bua đối với đôi môi đỏ mọng của nàng hôn tới. Mặc Y e thẹn ngâm khẽ một tiếng, cũng không tự chủ được ôm choàng lấy cái cổ của hắn.
Trương Nhân Nguyện ở phía sau cười ha ha, Đường quân cũng trắng trợn náo loạn hoan hô theo, phe phẩy cờ xí, binh khí, rống rống, hò hét lên.
Tần Tiêu khẽ đạp bụng ngựa vài cái, Đạm kim mã hiểu tính chủ nhân khẽ nhấc vó hướng tới bên ngoài chạy đi. Hai người lại vẫn hôn say đắm cùng một chỗ.
Thẳng đến chạy tới mấy dặm ngoài đại thảo nguyên, Tần Tiêu mới đưa người ngọc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613990/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.