- A ha ha!
Tần Tiêu cười lớn:
- Tử Nghi, ngươi nhanh lên một chút truyền lệnh qua đó, đem bọn họ gọi trở lại.
Trong lòng Lưu Địch không khỏi âm thầm động dung: Nguyên lai, người của Đặc Chủng Doanh chỉ nghe chỉ lệnh của một mình Tần Tiêu. Nhớ lại khi xem bệnh cho Trương Nhân Nguyện, hắn đã từng hạ lệnh qua gọi những người đó trở lại, không nghĩ tới vẫn còn đang ở trên sa mạc...
Tần Tiêu đứng dậy, thỏa mãn chép miệng, vỗ vai Hoàng mập mạp nói rằng:
- Làm đồ ăn vị đạo không tệ. Bất quá, sau này không nên thường xuyên làm riêng như vậy. Ta cùng các tướng sĩ ăn chung nồi với nhau là được. Còn có, Mặc Y cô nương là người bị thương, có đồ ăn ngon đưa cho nàng trước đi.
- Ai, tiểu nhân biết rồi.
Hoàng mập mạp cười tủm tỉm duỗi lưng:
- Lúc buổi trưa, đã làm dược thiện cho Mặc Y cô nương ăn. Cũng là hầm một con gà, đến buổi tối mới ăn hết. Đại Tướng Quân bận rộn, tiểu nhân cáo từ.
Tần Tiêu hất tóc dài trên trán lên, cau mày thầm nghĩ: Tốt xấu gì cũng nên đi tắm... Mặc Y này, vẫn còn bị thương, đã chạy đi đâu rồi?
Lưu Địch tự mình đi tới bên cạn bàn, lấy ra một tấm da mỏng, ở trên bôi thuốc. Một bó ngân châm cũng được lấy ra, chuẩn bị thỏa đáng, mới ngồi ở đó chờ đợi Mặc Y trở lại.
Tần Tiêu tùy ý lật xem một chút văn án trên bàn đại soái, là Phạm Thức Đức thống kê tình huống thương vong một hồi chiến đấu vừa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613961/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.