Tần Tiêu người ngựa đều thở gấp rồi, chậm rãi quay trở lại chạy đi. Có tiếng quân Đường hoan hô ầm ầm vang lên, đất rung núi chuyển!
Tần Tiêu trở lại trong trận doanh, thấy Đường quân vui mừng khôn xiết, phiền muộn và cơn tức trong lồng ngực cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một ít. Nét mặt biểu lộ một tia mỉm cười.
Đường quân thấy Tần Tiêu trở lại, lại là một trận hô lớn như biển gầm núi hô. Không biết là ai dẫn đầu rống lên một tiếng:
- Tần tướng quân, kim giáp Chiến Thần!
Ở bên cạnh các chiến sĩ cũng đồng thanh hô lên vang dội. Trong thời gian ngắn truyền khắp hai ba vạn người, đến cuối cùng đã thành điên cuồng hô lên:
- Tần tướng quân, kim giáp Chiến Thần!
Loại khí thế hào hùng rung động tâm hồn này khiến trái tim của Tần Tiêu cũng điên cuồng nhảy lên một trận. Tần Tiêu vung lên Phượng Sí Lưu Kim Thang, hướng về phía Đường quân chào hỏi!
Đại quân tựa như thủy triều từ đó dũng mãnh mở ra một con đường, Trương Nhân Nguyện thúc ngựa tiến lên đi đến bên cạnh người Tần Tiêu, mười phần vui mừng nói rằng:
- Tốt, Tần lão đệ! Một trận này hẳn là gần vài chục năm qua, Đại Đường ta giành thắng lợi lớn nhất đối với người Đột Quyết! Sinh thời lão phu có thể tự mình kinh lịch qua đại thắng như thế, thực sự là không uổng phí cuộc đời này!
Tần Tiêu thần kinh kéo căng quá chặt chẽ, đã dần dần trầm tĩnh lại, sắc mặt thư hoãn một chút, đạm nhiên nói rằng:
- Đại soái mới là linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613959/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.