Hàm răng dưới môi cũng đều bị cắn rách. Hắn quá rõ ràng thái độ làm người của Tần Tiêu, nếu như đã nói ra những lời này, nhất định là muốn nói một không hai không thể thay đổi được. Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, cũng muốn tuân thủ. Hơn nữa, hiện tại lúc này, vì muốn cứu mạng Tần Tiêu mà xung phong liều chết đi ra ngoài, sẽ chỉ làm Tần Tiêu giận dữ gấp bội. Đem hắn mắng cho trở về. Trong lòng Quách Tử Nghi âm thầm nói: Sư phụ, đồ nhi thời khắc cẩn tuân quân lệnh của ngươi, biểu thị kính ý và tôn trọng tối cao đối với ngươi!
Ở bên cạnh Mặc Y từ lâu đã là tâm như kiến cắn, cũng không thể kiềm chế được nữa, lúc này đã cùng vài tên kỵ binh dũng mãnh trung hậu kia cùng nhau lao ra, thẳng hướng phía trong chiến đoàn giết đến.
Khuyết Đặc Lặc cộng thêm mấy tên thiết vệ kỵ Đột Quyết luân phiên công kích, quân Đường ở bên cạnh lại thủy chung không tiến lên được. Tần Tiêu nhất thời có chút rơi vào hạ phong. Tuy rằng năng lực tự bảo vệ mình có thừa. Nhưng nếu muốn lúc này lại bắt lấy Khuyết Đặc Lặc tựa hồ hi vọng cũng đã trở nên xa vời.
Tần Tiêu tóc tai bù xù, giống như Ma thần điên cuồng, đem thanh Phượng Sí Lưu Kim Thang múa đến giống như hoàng long thịnh nộ, đem thế tiến công của Khuyết Đặc Lặc và thiết vệ nhất nhất hóa giải. Trong lòng Khuyết Đặc Lặc vừa sợ vừa giận, hận không thể lập tức bắt lấy Tần Tiêu, đem hắn chém thành đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613957/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.