- Không vội, đợi lát nữa rồi vào.
Tần Tiêu không hề động đậy giống như sắt đúc ngồi ở trên ngựa, sừng sững như núi.
Quách Tử Nghi nói một lời:
- Sư phụ là đang chờ Đặc Chủng Doanh hồi báo tin tức sao?
- Không sai.
Tần Tiêu gật đầu:
- Từ lúc ta phát ra mệnh lệnh tới bây giờ, cũng đã qua một thời thần rồi. Lấy cước lực của đám người Hình Trường Phong hẳn là đã sớm đi đường vòng đến phía sau đại quân Đột Quyết, tin tức cũng nên truyền đến rồi.
Phía sau trong đại trại truyền ra một mảnh tiếng ngựa chạy, chiến tranh, đại quân đã đang chuẩn bị đợi mệnh, cây đuốc cũng lần lượt đốt lên. Hơn một nghìn thương binh đều lên xe ngựa, hướng phía Linh Vũ huyện đưa đi.
Đội hậu cần và đồ quân nhu vừa mới tới, đem từng túi lương thực kéo tới phía sau trại, bắt đầu đào hố chôn nồi. Bận rộn mà lại ngay ngắn, đây là tình cảnh trong quân đội.
Thời gian qua không đến một nén nhang, một con ngựa đã hướng phía đại trại chạy tới, trong miệng hô to:
- Báo!
Đến cửa trại, nhìn thấy Tần Tiêu, liền phi thân xuống ngựa:
- Khởi bẩm Đại Tướng Quân, Hình lão đại tự mình dẫn người đi đường vòng ra phía sau đại quân Đột Quyết, quả nhiên phát hiện viện quân! Ước chừng có khoảng hơn hai vạn năm nghìn người, tất cả đều là kỵ binh!
- Hầu tử lại là ngươi?
Trong lòng Tần Tiêu nghiêm nghị cả kinh:
- Thấy soái kỳ của đối phương không? Đại Tướng Quân lĩnh quân là ai?
- Đêm tối quá đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613951/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.