Lệnh kỳ được truyền ra lập tức truyền khắp, tạo thành tiếng vang rung trời, chấn động lòng mọi người. Sau khi ba tiếng pháo nổ vang lên, Tần Tiêu lớn tiếng rống:
- Huynh đệ toàn quân, theo ta tiến lên giết hết, băm vằm đầu chó của bọn Đột Quyết man nô.
Một tiếng này vừa hô xuống dưới thì trong đầu Tần Tiêu vang lên một âm thanh vo ve, toàn bộ đều trống rỗng, chỉ còn lại một chữ ghi bằng máu to:
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Ba ngàn kỵ binh chạy từ hai bên trái phải chạy tới, tiến vào chiến đoàn, người Đột Quyết vạm vỡ không hề có chút e sợ nào cả, phân chia ra đón chào hai bên.
Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay Tần Tiêu, lúc này đã thành mãnh thú, mơ hồ nắm tay, phảng phất như không liên quan đến mình, thành một máy móc tràn đầy điện năng.
Vung keng chém giết, máu tươi vẩy ra, đầu bay lên không, tứ chi bị nghiền nát!
Một màn này không ngừng lặp lại, xuất hiện trước mắt Tần Tiêu.
Nếu dùng một từ ngữ để hình dung tâm cảnh của hắn thì phải là chết lặng! Đến nơi này thì tánh mạng giống như là lá rụng yếu ớt tựa như địa ngục, không có thời gian tự hỏi cùng chuẩn bị! Chỉ có chết chóc!
Hai người binh lính Đột Quyết, mỗi người cầm một cây thương đâm vào hướng Tần Tiêu, hai chân Tần Tiêu kẹp chặt bụng ngựa, khẽ xoay Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay, chém thương của hai người đó thành hai đoạn. Thừa dịp bọn họ hết sức kinh ngạc và bối rối liền rống một tiếng to,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613944/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.