Mặc Y cùng Quách Tử Nghi đi đến bên cạnh Tần Tiêu, nghi hoặc nói:
- Thật sự là kỳ quái, đang xảy ra chiến tranh ở Linh Châu, vậy mà trong núi Hạ Lan lại rất yên lặng, chỉ là không thấy người mà thôi, chứ không có phải là vô căn cứ mà biến mất phải không?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái như vậy. Nếu như nói, đại quân Đột Quyết đi xuyên qua núi Hạ Lan này, lại không có lý do không ở lại đánh nhau ngay cả dấu vết chém giết cũng không thấy. Hơn nữa, chỉ cần phát hiện người Đột Quyết thì nhóm đóng quân trong lúc này sẽ phóng ra lửa hiện để báo động cho mọi người đang đóng quân ở Linh Vũ biết. Tảng đá lớn đặt ở giữa quân doanh đã tới xem chưa? Chính là tạm thời dựng lên một phong hỏa đài, ở trong phòng bên cạnh còn chất một đống củi khô ráo cùng lá cây và có một ít đồ đã bị cháy.
Quách Tử Nghi nói:
- Như vậy chỉ có thể nói vốn là người Đột Quyết chưa từng đi qua nơi này đúng hay không?
Tần Tiêu thản nhiên cười:
- Vậy toàn bộ trú binh ở trong này đột nhiên biến mất là có chuyện gì xảy ra? Chứ không phải tất cả đều thăng thiên thành thần tiên hết rồi sao —— còn nữa cho dù có thành tiên cũng không cần mang theo chăn bông nha. Theo ta thấy giống như là rút quân có trật tư.
- Rút quân sao?
Hai người trăm miệng một lời nói rằng:
- Không thể nào có chuyện này đâu?
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613936/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.