Trương Cửu Linh trợn mắt cũng nổi giận một ít:
- Đó cùng Trương Giản Chi chư công cùng tiến thối cùng vinh nhục, thề sống chết bảo vệ triều đình. Chung quy sống khá giả hơn hạng người bỏ chạy giữ mạng, có thể so với phụ nhân.
Tần Tiêu đang chuẩn bị đón đầu mắng hắn một phen tiếp, ngoài cửa một người nói oang oang lên:
- Phụ nhân thì thế nào?
Nói xong một người đi vào, cư nhiên là Lý Tiên Huệ.
Trương Húc thấy hai người đã có bộ dáng khắc khẩu. Trong lòng đang kêu khổ một trận, hiện tại thấy Lý Tiên Huệ giống như là kẻ sắp chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng, không ngừng đứng dậy, chào đón, chắp tay vái dài một cái:
- Xin chào Tần phu nhân!
Trương Cửu Linh cũng thi lễ theo.
Tần Tiêu tiến lên đây đón Lý Tiên Huệ:
- Ngươi làm sao lại đến? Không phải ngủ rồi ư?
- Ngủ không được.
Lý Tiên Huệ vận luôn ôn hòa, ngày hôm nay lại còn nói cũng rất hung hăng. Có chút tức giận đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, trực tiếp nhìn Trương Cửu Linh ở gần:
- Trương công tử, mới vừa rồi các ngươi nói chuyện, ta hơn phân nửa đều đã nghe được. Trương công tử luôn miệng nói phụ nhân làm sao thế nào, sao không nói với ta. Phụ nhân trong mắt Trương công tử đến tột cùng là cái tính tình gì?
- Cái này...
Trương Cửu Linh xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn thẳng Lý Tiên Huệ:
- Phu nhân thứ tội, Trương mỗ nhất thời lỡ lời.
- Hừ, thư sinh cổ hủ, trăm kẻ không dùng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613897/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.