- Thế nhưng... Chúng ta hiện tại chỉ bất quá là dùng mộc thương tỷ thí.
Quách Tử Nghi không giải thích được nói rằng:
- Không cần suy nghĩ đượ chu đáo chặt chẽ như vậy đi sao?
Tần Tiêu cười cười:
- Chút bản lĩnh ấy của ta, không phải dùng để biểu diễn và thưởng thức, mà là dùng để sát nhân. Nếu động thủ rồi, sẽ coi như giao đấu thực sự. Do đó, đối với ta mà nói, lúc này ở trên tay ngươi chính là Phương Thiên Họa Kích!
Quách Tử Nghi hưng phấn gật đầu một cái:
- Ta hiểu rõ! Tần tướng quân, giả sử hiện tại chính là trên chiến trường. Ngươi ta hai người trước trận đối địch, ngươi không nên khiêm nhường đối với ta. Tiểu sinh thật sự muốn biết bản lĩnh của ta đến tột cùng thế nào?
Tần Tiêu hào khí tăng lên, cầm trong tay mộc thương lăng không đảo qua:
- Đến đây đi!
Hai người song song phóng ngựa cùng xông lên, trong tay mộc thương không đầu bay như xà tín mang theo từng đợt hàn khí, hướng phía đối phương kêu gọi mà đến!
Tiết Nột nhíu mày cả kinh nói:
- Sát khí!
Vương Tuấn cũng có chút kinh ngạc:
- Bọn họ đấu thật!
Quách Kính Chi nhất thời đại kinh thất sắc:
- Chuyện này như thế nào cho phải? Nghịch tử kia! Thực sự là, thực sự là quá đáng hận!
Tiết Nột vội giơ tay lên ngăn cản Quách Kính Chi:
- Không vội! Ta xem, Tần Tiêu là có ý thử một chút bản lĩnh thật sự của công tử. Như vậy cũng tốt, kỳ thực ta cũng muốn biết, võ nghệ của Tần Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613894/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.