Đoàn người đi được nửa ngày, dừng chân nghỉ ngơi, ăn bữa trưa, lại tiếp tục đi về phía trước. Mặc Y ngại ngồi xe quá khó chịu, vì vậy để Phạm Thức Đức đổi vào ngồi trong xe, còn bản thân lại cưỡi ngựa, cùng hoán, Hình Trường Phong, Vạn Lôi đi tới cùng nhau.
Tần Tiêu nhớ tới một việc, đối với Mặc Y nói rằng:
- Mặc Y. Gia sự của Chung lão tiên sinh đều đã an bài xong cho hắn rồi chứ? Hắn đã lớn tuổi như vậy còn đi theo chúng ta hạ Giang Nam, cũng không thể để hắn chịu ủy khuất.
Mặc Y gật đầu:
- Hầu gia yên tâm đi, nữ nhi của Chung lão tiên sinh ở đó, đã đến cùng nàng nói qua rõ ràng. Nàng cũng không có ý kiến để phụ thân theo hầu gia xuống Giang Nam. Mặt khác, cũng cấp một ít tiền cho nữ nhi của hắn, khi nàng giúp đỡ lão gia, trước thay Chung lão tiên sinh tìm kiếm một nấm mộ tốt. Ngày khác Chung lão tiên sinh nhập thổ vi an, cũng sẽ không bị luống cuống tay chân.
- Hầu gia?
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Danh tự mới này nghe vào thật là có chút không quen thuộc. Mặc Y ngươi làm việc chính là để người khác yên tâm. Xem ra Chung lão tiên sinh khẳng định sẽ đối với ngươi cảm động đến rơi nước mắt. Đúng rồi, kỳ thực ta vẫn có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi và Tử Địch đeo hai thanh kiếm kia. So với tác gia chế tạo ra còn muốn cứng rắn, sắc bén hơn, là từ đâu mà có được vậy?
Mặc Y suy nghĩ một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613882/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.