Tần Tiêu mới mặc kệ bọn họ có bao nhiêu ngạc nhiên, tự ý nhàn nhã ngồi xuống uống trà, thoải mái cười nói:
- Yên tâm đi Tiên nhi, ta hiểu được mà. Sự tình cần an bài, ta đều đã an bài xong. Hiện tại chúng ta coi như là nghỉ ngơi du ngoạn đi. Tất cả mọi người không nên có tâm lý gánh nặng gì cả. Tử Địch nha, sau này chờ người của Đặc Chủng Doanh đến, chúng ta sẽ bắt đầu thu thập đồ đạc, nha hoàn người hầu trong phủ đều đưa bọn họ ít tiền thưởng, rồi giải tán cả đi. Nhớ kỹ thưởng nhiều thêm chút tiền. Mặc Y ngươi đi mời Chung Diễn lão tiên sinh tới đây. Dù sao lão nhân gia không nhất định có thể thích ứng với khí hậu ở bên kia.
Mặc Y và Tử Địch nghe vậy lui ra ngoài, Trường Phong cũng thức thời đi ra, chỉ để lại hai người Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ.
Tần Tiêu nắm lấy tay của Lý Tiên Huệ rồi làm ấm cho nàng:
- Tiên nhi, có phải là lại không nỡ rời khỏi Trường An?
- Không phải. Ngươi biết đấy, từ lâu ta đã muốn trở lại Giang Nam.
Lý Tiên Huệ nháy con mắt, đạm nhiên nói rằng:
- Ta chỉ là không muốn ngươi bởi vì ta, mà làm ra một ít quyết định ủy khuất. Tiên nhi hiểu được, ta đối với lão công mà nói vẫn đều là một gánh nặng. Nếu như nguyên nhân chỉ là bởi vì ta, khiến cho ngươi làm ra quyết định như vậy. Thì Tiên nhi sẽ hối hận áy náy. Ta nguyện ý để mình ta rời khỏi Trường An, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613880/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.