Trước mắt hiển hiện ra giọng nói và nụ cười của Võ Tắc Thiên, trong đầu thì còn nhớ những câu nói của nàng. Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói Võ Tắc Thiên là yêu phụ tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với ta mà nói lại không thể hận nàng. Kỳ thật chính thức hiểu nữ hoàng có bao nhiêu người?
Phát sinh chuyện như vậy không thể nghỉ ngơi được rồi. Tần Tiêu đem Lý Tiên Huệ đưa vào phòng ngủ, thấy nàng đã khóc con mắt sưng đỏ, dấu nước mắt trên mặt chảy dài làm người ta thương tiếc.
Tần Tiêu vỗ vai của nàng, nói:
- Được rồi, Tiên Nhi. Đừng khóc. Hoàng đế nãi nãi ra đi nói không chừng mà nói lại vui vẻ, chuyện này với nàng mà nói là giải thoát.
Lý Tiên Huệ hai mắt đẫm lệ nhìn qua Tần Tiêu:
- Lão công... Ta muốn đi tế bái hoàng đế nãi nãi, tham dự tang lễ của người.
Tần Tiêu khẽ thở dài một cái:
- Nói sau đi. Ta suy nghĩ biện pháp thử xem.
Ngày hôm sau tảo triều hào khí hơi nặng nề và quái dị. Vừa mới khôi phục giang sơn Lý Đường, hoàng đế Đại Chu lại qua đời. Nhưng mà Lý Hiển này lại là hiếu tử ôn nhuận, ngồi trên ghế rồng tất cả mọi người nhìn ra hắn u buồn cùng bi thương. Cho dù trước khi Võ Tắc Thiên còn tại vị, có rất nhiều người mang nàng xuống đài, về sau rất nhiều vì tránh hiềm nghi nên tỏ vẻ trung thành với Đại Đường, cũng cách xa Võ Tắc Thiên, quả thật giống ‘ đàm võ biến sắc ’, sợ bị định vị là nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613867/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.