- Nhưng mà Đại Đô Đốc cũng biết rõ, bổn tướng là người thô kệch, tính tình không phải quá tốt, ngươi cần phải kiên nhẫn một chút. Đi, ngươi đi đi.
- Dạ, dạ phải . .
Lý Lâm Phủ đứng dậy lui ra sau:
- Chớ nói là đánh chửi, dù tướng quân đem cái đầu của ta dọn nhà cũng không dám có nửa câu oán hận.
Tần Tiêu nhìn xem Lý Lâm Phủ bóng lưng, không khỏi cười nói:
- Trên bờ vai có đầu, tạm thời giữ lại cho ngươi. Trước xử lý đầu nhỏ phía dưới đi. Hắc đản, chuyện này ta giao cho ngươi.
- Yên tâm yên tâm, lão Lý ta cái khác không được, sửa trị người thì quá lành nghề.
Lý Tự Nghiệp cười nói:
- Đợi qua đợt này, tìm sai lầm của hắn rồi mang đi là được.
Tần Tiêu cười một hồi, trong nội tâm suy nghĩ: đáng thương Lý Lâm Phủ, sao ngươi mệnh khổ rơi vào trong tay của ta chứ? Kỳ thật ngươi bây giờ còn chưa có làm cái gì xấu cả, giống như người vô tội vậy. Nhưng hiện giờ xem ra bánh xe lịch sử hiển nhiên không ngăn được. Ta mới mặc kệ bây giờ có giống lịch sử lúc trước không, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta bây giờ thà rằng giết lầm một ngàn, không thể buông tha một người. Trước thiến ngươi nói sau, ít nhất không cho ngươi cơ hội làm Tể tướng, hắc! Còn có An Lộc Sơn, Sử Tư Minh nữa, tại sao còn chưa gặp qua?
Hơi qua một hồi, Tần Tiêu thấy thời gian không sai biệt lắm. Liền nhìn Lý Tự Nghiệp nói ra:
- Tiến cung đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613865/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.