Ba lão gia hỏa làm việc rất hiệu suất, chỉ rời đi chưa đầy một canh giờ, thánh chỉ đã tới rồi. Trực tiếp bổ nhiệm Tần Tiêu làm Tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, chấp chưởng tất cả trọng đại hình án của Kinh Thành.
Thái giám đưa thánh chỉ xuống, Tần Tiêu cầm lấy nó mà chỉ cười khổ:
- Tả Vệ Suất tạm thời là không cần đi, nhưng mà giả bộ cũng không nổi nữa. Thật đúng là người đang triều đình, thân bất do kỷ. Ta không phải là muốn nghỉ ngơi một chút thôi mà, làm sao công việc, phiền toái nhiều cứ tìm tới cửa như vậy?
- Dừng...
Tử Địch kéo nhựa giọng ra, nói với vẻ xem thường:
- Không phải tài tử lưu hành thoi đi dạo kỹ viện sao, trong nhà có kiều thê tân hôn yến cũng không cần để ý.
Mặc Y kéo Tử Địch qua một bên mắng:
- Im miệng, muội vô lễ quá/
Lý Tiên Huệ cười nhàn nhạt lặng yên không lên tiếng.
Tần Tiêu cười khan vài tiếng:
- Tiên nhi, cái này. . . Vấn đề này, nàng phải nghe lời ta giải thích. Chúng ta là đi Bách Linh Lung nhưng không làm cái gì hết, chỉ uống hai chén rượu, nhìn người đá bóng. Không tin, nàng hỏi A Man ca ca của nàng đi.
Lý Long Cơ đi theo chân Tần Tiêu cùng Mặc Y về nhà, thấy khách nhân nên hắn cũng không có đi quấy rầy, chính mình đi tìm Lý Tiên Huệ nói chuyện phiếm. Lúc này hắn cười gian nói:
- Kỳ thật Tần Tiêu nói cũng đúng, hắn thật không có làm gì, chủ yếu là. . . Thời gian không đủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613783/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.