Lô đại tượng vui mừng nói:
- Lão phu, đa tạ Thượng Quan đại nhân!
Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi nhìn cái ống đồng nhỏ nàng đang cầm:
- Đây là vật gì, tại sao tròn như chiếc đũa thế?
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng vểnh miệng lên, nói:
- Ngươi không có nghe Lô đại nhân nói sao, Gia Cát võ hầu phát minh " ám tiễn ", ta rãnh rỗi nhàm chán cầm nó vào trong cung bắn chim sẻ!
Trong nội tâm Tần Tiêu hơi run sợ: bắn chim sẻ? Bên người hoàng đế mà mang theo binh khí là tối kỵ đấy! Hẳn là nàng thứ này là chuẩn bị bắn con chim già của Trương Dịch Chi sao?
Tần Tiêu kéo Thượng Quan Uyển Nhi qua một bên, thấp giọng nói:
- Uyển Nhi... Ân, không phải vạn bất đắc dĩ nhất định phải nhẫn nại. Không thể trêu vào, cứ tránh đi, dù sao mọi sự đều phải nhẫn nại trước. Trước khi ta làm chuyện gì đó thì ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, có biết không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng đi lên trước, khoát tay ý bảo Tần Tiêu im lặng:
- Ta biết rồi... Ngươi nói nhỏ thôi...
Chuyện cần làm đã làm gần xong rồi, bọn người Tần Tiêu cũng rời khỏi Tương Tác Giam. Một đoàn người đem Thượng Quan Uyển Nhi đưa vào trong Đại Minh cung.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng trước cửa cung lưu luyến không rời nói ra:
- Tốt, các ngươi trở về đi. Ta phải hồi cung rồi.
Tần Tiêu nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi, trong nội tâm cũng có chút không bỏ được:
- Uyển Nhi, nhớ kỹ lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613758/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.