Thượng Quan Uyển Nhi bụm mũi, nói:
- Ngươi làm gì thế, tại sao uống nhiều rượu như vậy! Muốn xông chết người!
Tần Tiêu cười nói:
- Vệ Vương cùng Lâm Truy Vương tới làm khách, nhất thời cao hứng uống nhiều vài chén. Uyển Nhi hôm nay tới tìm ta thật là khó được! Không cần tùy tùng bên cạnh bệ hạ sao?
- Như thế nào, không chào đón ta đến sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, giả hờn nói ra:
- Ngươi cũng đừng quên, Tần phủ này ta cần phải chiếm một nửa đấy! Ta tới nơi này cũng giống như trong nhà của mình.
Tần Tiêu cười nói:
- Sao có thể không chào đón chứ, Uyển Nhi có thể tới ta cao hứng không kịp đấy. Ngươi khoan hãy nói, Tây Khóa Viện đều thu thập theo yêu cầu của ngươi rồi, nếu không hiện tại đi xem?
- Thực?
Thượng Quan Uyển Nhi mặt lộ vẻ vui mừng, nói:
- Ta chỉ nói đùa mà thôi, ngươi thật sự chuẩn bị rồi? Nhanh dẫn ta đi xem!
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng đi theo sau lưng Tần Tiêu, đến hậu đường Tây Khóa Viện.
Đi qua một mái vòm tròn, đập vào mắt chính là cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ đá hồ. Nhìn qua chim hót bướm vui đùa, hương thơm thấm vào ruột gan. Thượng Quan Uyển Nhi vui rạo rực chạy tới chạy lui trong đình viện này, trái sờ, phải nhìn, trên mặt nàng còn diễm lệ hơn mẫu đơn nở rộ.
Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi, nói:
- Thoả mãn chứ?
- Ân, rất hài lòng!
Thượng Quan Uyển Nhi liên tiếp hưng phấn, lại chạy đến tiểu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613739/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.