- Đại suất yên tâm.
Tần Tiêu ra khỏi Vệ Suất phủ, ngựa không dừng vó chạy tới Ngự Sử đài. Thời điểm này trong cảm giác của hắn chính mình là con kiến mặc quần áo hoa lệ, hắn vô cùng hoang mang. Ở trong hoàng thành và quan viên đại tướng lại lộ ra vẻ nhỏ bé không đáng kể. Nghĩ tới nghĩ lui trong nội tâm ẩn ẩn có chút buồn bực, lão tử muốn giống như lúc đi tới Giang Nam, dậm chân một cái cả hoàng thành rung chuyển vài lần.
Người ở Ngự Sử đài lúc tảo triều quay về đã tán đi, đang xử lý một ít công vụ. Nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì nhao nhao ghé mắt một hồi. Tương Vương Lý Đán cẩn thận dò xét Tần Tiêu một hồi, cười ha hả nói ra:
- Thật đúng là võ giả trời sinh, có vài phần phong thái đại tướng. Võ Trạng Nguyên, xứng đáng với cái tên đó, hôm nay không phải là người của đông cung sao, sao chạy đến Ngự Sử đài này? Theo lệ ngươi không cần điểm danh.
Lý Đán nói không sai, Ngự Sử đài, là một ngành có tính lưu động rất lớn, có rất nhiều chức quan đều là biệt phủ, quan viên trong nơi này đều là kiêm nhiệm. Hơn nữa thân kiêm văn võ song chức, tại Võ Chu thì không có chuyện kỳ quái.
Tần Tiêu chắp tay hành lễ:
- Điện hạ, Tần Tiêu hôm nay đến đây, nhưng có một việc cầu điện hạ giúp.
- Ah?
Lý Đán ngạc nhiên nói:
- Không ngại nói nghe một chút.
Tần Tiêu nói chuyện ngày hôm qua từ đầu chí cuối cho Lý Đán nghe, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613729/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.