Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Uyển Nhi vẫn cười hì hì như trước, nhưng trên mặt lại thoáng hiện hồng, không biết là bởi vì thời tiết quá nóng, hay là có cách nghĩ gì khác:
- Nhanh lên đi thôi! Bệ hạ đang chờ chúng ta, tiểu tặc chỉ biết nói tán chuyện.
Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ: tiểu nương môn này thực sự là rất bá đạo a.
Đã qua Hàm Lương Điện, rốt cục nhìn thấy một hồ nước nhân tạo to đùng, đó là dịch trì. Nơi này chính là cảnh khu lâm viên bên trong hoàng gia, diện tích khoảng tương đương với toàn bộ Sở Tiên Sơn Trang. Giữa hồ có ba cái hòn đảo, theo thứ tự là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, phân biệt ba cái tiên đảo danh tiếng trong truyền thuyết. Thái Dịch Đình tọa lạc phía trên Bồng Lai đảo.
Thượng Quan Uyển Nhi dẫn Tần Tiêu lên một chiếc du thuyền vàng son lộng lẫy hướng Bồng Lai đảo chạy tới. Hai người đứng ở mũi thuyền, Thượng Quan Uyển Nhi cảm khái nói:
- Tuy rằng bên trong thượng uyển hoàng gia cũng có nước có thuyền, nhưng không có cảm giác nhẹ nhõm rảnh rỗi như ở Giang Nam.
Tần Tiêu suy tư, nghĩ đến Thượng Quan Uyển Nhi trong lịch sử bởi vì biến cố cung đình, kết quả cuối cùng là chết oan chết uổng, còn rơi xuống một ít thanh danh không tốt. Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi trước mắt khác quá xa nhân vật trong lịch sử, hơn nữa còn cùng mình đã có "Giao tình ", tới lúc đó bánh xe lịch sử không buông tha thì Thượng Quan Uyển Nhi lại tao ngộ đến những chuyện tương tự...
Tần Tiêu mở miệng nói:
- Uyển nhi, nàng có nghĩ qua, rời khỏi đại nội hoàng thành, rời khỏi hoàng đế làm một nữ tử bình thường không?
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở dài một hơi:
- Nghĩ tới thì như thế nào, không có nghĩ qua thì như thế nào? Dùng tình cảnh hiện tại của ta căn bản chính là thân bất do kỷ. Nếu để cho ta một cơ hội lựa chọn, bản thân ta là tình nguyện trở lại Giang Nam, thời gian đơn giản thật thà đó.
Tần Tiêu nghe vào tai ở bên trong, tại trong lòng nói thầm: Nếu như có cơ hội, ngược lại phải thành toàn cho nàng...
Đến Bồng Lai đảo, Tần Tiêu vịn Thượng Quan Uyển Nhi, hai người xuống thuyền, sau lưng truyền tới một thanh âm:
- Ơ, vị này chính là đại hồng nhân đương triều, Tần Tiêu Tần đại nhân a!
Tần Tiêu buông tay Thượng Quan Uyển Nhi ra, nhìn về phía thanh âm phát ta, thấy hai người nam tử đang đi về phía mình, cười mỉm chào hỏi. Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng ghé vào lỗ tai hắn nói:
- Hai vị này chính là Hằng Quốc Công Trương Dịch Chi cùng Tán Kỵ Thường Thị Trương Xương Tông. Nhanh hành lễ đi.
Tần Tiêu cẩn thận đánh giá hai nam nhân đi tới, cả hai đều là ăn mặc đẹp đẽ quý giá, phong độ nhẹ nhàng nho nhã tiêu sái, nhất là một người bên trái mặt như hoa đào không tỳ vết, còn trơn bóng hơn cả nữ tử. Hơn nữa đôi mắt xanh xinh đẹp rất cuốn hút. Trong lòng Tần Tiêu nói thầm hai người này, chính là trai lơ nổi tiếng của Võ Tắc Thiên a, Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông huynh đệ? Đẹp trai cái kiểu tiểu bạch kiểm được xưng là lục lang mặt đẹp như hoa sen Trương Xương Tông sao? Thật đúng là có tất cả có một bộ túi da tốt a.
Hiện tại Võ Hoàng tuổi tác đã cao, rất nhiều chính sự đều phó thác cho Trương Dịch Chi huynh đệ đi làm, khiến cho hai người này quyền nghiêng cả triều, ngay cả đám người thái tử Lý Hiển cùng Võ Tam Tư cũng phải tranh nhau nhặt roi ngựa cho hai người. Thật đúng là xứng đáng cái tên "Yêu nhân "! Chỉ là nghĩ thì nghĩ, trên mặt Tần Tiêu vẫn phải giả vờ, Tần Tiêu chắp tay đứng ở một bên cung kính nói:
- Hạ quan Tần Tiêu, bái kiến hai vị đại nhân.
Trương Dịch Chi cười ha hả mà nói:
- Uyển nhi, cần phải mời Tần đại nhân mau đi, hắn hiện tại là đại hồng nhân trước mặt hoàng đế, ngàn vạn không thể lãnh đạm.
Thượng Quan Uyển Nhi khúm núm đáp:
- Uyển nhi biết rõ.
Trương Xương Tông nghênh ngang tiêu sái đến bên cạnh Tần Tiêu, ngạo mạn nói:
- Tần đại nhân đến đình đi, vì tiếp kiến ngươi, hoàng đế đem huynh đệ ta đều đuổi đi. Tần đại nhân ngươi thật có mặt mũi không nhỏ.
Trương Dịch Chi cười ha ha suồng sã tứ phía:
- Lục đệ, đừng động một chút lại dọa người mà! Tần đại nhân, Lục đệ nhà ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, đừng để trong lòng a! Được rồi, các ngươi lên đi, đừng để lỡ chánh sự, huynh đệ chúng ta cáo từ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tần Tiêu bất động thanh sắc, chắp tay nói:
- Tạm biệt hai vị đại nhân!
Hai người thản nhiên tiêu sái lên du thuyền đi vào buồng nhỏ trên tàu.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm phẫn nội: Yêu nhân tặc tử, cáo mượn oai hùm! Võ Tắc Thiên vừa xuống đài, các ngươi đợi chết đi.
Thượng Quan Uyển Nhi cấp thiết lôi kéo tay áo của Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Đi nhanh đi, đi mau!
Tần Tiêu không khỏi có chút sinh nghi: Thượng Quan Uyển Nhi như thế nào thấy Trương gia huynh đệ giống như là chuột thấy mèo bối rối khẩn trương như thế?
Võ Tắc Thiên hôm nay mặc một thân áo sợi màu trắng nhàn nhã, nửa năm không thấy, nữ hoàng qua một hồi bệnh nặng phảng phất già đi rất nhiều, thái dương cũng nhiều tóc trắng hơn, nhưng sắc mặt còn rất hồng nhuận phơn phớt, nhìn có vẻ tâm tình cũng cũng không tệ lắm.
Tần Tiêu đương nhiên là quỳ lạy hành lễ, Võ Tắc Thiên cười cười:
- Đứng lên đi, hôm nay không có người ngoài, cũng không phải lúc lên triều, lễ tiết rườm rà có thể miễn tức thì miễn a, ban thưởng ghế ngồi.
Tần Tiêu chắp tay:
- Vi thần không dám.
- Cứ ngồi đi, không sao!
Tần Tiêu ngồi xuống bên cạnh Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên khoát tay áo:
- Các ngươi, đều lui ra đi, Uyển nhi ở đây hầu hạ là được rồi.
Đám thái giám cung nữ nhao nhao đi ra khỏi đình.
Tần Tiêu nói:
- Vi thần tuần tra Giang Nam đạo, nhiệm kỳ nửa năm đã đến, đặc biệt hướng bệ hạ nộp chỉ.
Võ Tắc Thiên tươi cười chân thành, thanh âm sang sảng nói:
- Ừ. Không tệ. Trẫm chờ ngươi, có lẽ lâu rồi. Ngươi đi Giang Nam một chuyến có thể nói là công đức viên mãn, làm cho trẫm thập phần thoả mãn. Nhất là tra rõ một án nghịch đảng Hỏa Phượng làm cho người vỗ tay khen hay, triều đình khiếp sợ. Tần Tiêu ah, không ngờ ngươi tuổi còn trẻ, rõ ràng có thể ở phía dưới tình trạng phức tạp hung hiểm như vậy có thể làm cho triều tại kinh đào hãi lãng. Thật không hổ là trung thần lương tướng, Võ Trạng Nguyên Đại Chu ta. Trẫm, cuối cùng là không có nhìn lầm ngươi.
Tần Tiêu chắp tay nói:
- Bệ hạ quá khen, những chuyện này đều là bổn phận của vi thần.
Võ Tắc Thiên dừng lại, vẻ mặt vui vẻ nhìn Tần Tiêu:
- Lần trước Vệ vương Lý Trọng Tuấn hồi kinh nộp chỉ còn mang về một số vàng bạc tơ lụa đều đã giao nộp vào quốc khố. Nghe nói còn có một chỗ của trộm cướp, chính là Giang Nam cái gì Sở Tiên Sơn Trang thật không? Trẫm đã quyết định đem tòa sơn trang đó ban thưởng cho ngươi, coi như ban thưởng là ngươi lần này lập nhiều đại công.
Chuyện tình trong dự liệu, xu ngay, Tần Tiêu cũng không lại chối từ:
- Tạ bệ hạ.
Võ Tắc Thiên tiếp tục nói:
- Tần Tiêu, Quân Nghi Hình Đường đường thẩm Cung Từ, ngươi ủy thác Thượng Quan Uyển Nhi cho trẫm, trẫm đã nhìn rồi. Trong đó địa phương xinh đẹp, trẫm rất vui, nói tóm lại, rất hợp ý của trẫm. Nhưng mà mấy trăm thậm chí gần ngàn tên Quan viên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.