Lý Tiên Huệ cau mày nói:
- Nghiêm trọng như vậy so? Muội chưa từng thấy ai say tàu như hắn.
Tần Tiêu nói:
- Không có gì, tác dụng của tâm lý thôi. Trước kia hắn còn không biết chóng mặt là gì cơ. Muội bảo hắn uống nhiều nước trà một chút, đừng để bị chuột rút là được. Sắp tới rồi, nhìn kìa, phía trước chính là bến tàu của Giang Châu.
Một bến tàu rất lớn đỗ nhiều thuyền xuất hiện trước mắt đám người Tần Tiêu, trên bến tàu có rất nhiều người đang chuyển động đi tới đi lui chuyển hàng, kiệu phu nối liền, tiếng người huyên náo không dứt.
Vùng sông nước Giang Nam dùng thuyền tới vận chuyển hàng hóa, xem như thường thấy nhất. Còn Giang Châu là địa phương giàu có và đông đúc, thương nhân ở chỗ này rất nhiều, người ngoại quốc kinh thương cũng có số lượng không ít. Nơi đây thường thường có thể chứng kiến rất nhiều thương phẩm ngoại quốc mới lạ từ nhiều con đường cận chuyển tới Giang Nam, giá trị tăng lên gấp bội có khi lên tới mấy chục lần. Cũng khó trách những thương nhân này không ngại đi xa vạn dặm từ nước ngoài đi vào Giang Nam làm kinh doanh. Đem hàng hóa bán phá giá xong có thể thượng du Trường Giang xuôi theo Trường Giang trở về, tiết kiệm rất nhiều, lợi nhuận càng lớn. Tuy rằng khổ cực, nhưng có thật nhiều thương nhân một mực nguyện ý như vậy. Ngoại trừ kiếm lợi nhuận lớn thì Giang Nam là nơi xinh đẹp, cũng là nơi để vui chơi. Tần Tiêu khi còn bé thì mơ hồ biết rõ, vẻn vẹn một châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613681/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.