Tần Tiêu gõ cửa một hồi, Phạm Thức Đức ngáp dài đi ra mở cửa, vừa thấy Tần Tiêu, hắn cuống quít chắp tay hành lễ:
- Đại nhân còn chưa ngủ sao?
- Ừ! Có chuyện tìm Phạm tiên sinh tâm sự.
- Đại nhân mời vào.
Phạm Thức Đức mặc vào một cái áo choàng ngồi bên cạnh Tần Tiêu khẽ cúi đầu, bộ dáng khiêm cung trước sau như một.
Yên lặng trong chốc lát, Tần Tiêu mở miệng nói:
- Phạm tiên sinh, trong những ngày ở chung, Phạm tiên sinh cho rằng, Tần Tiêu làm người như thế nào?
Phạm Thức Đức chắp tay vái dài, nghiêm mặt nói: Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net
- Đại nhân trí dũng song toàn, một tấm lòng son, cần gì phải nói?
- Vậy...
Tần Tiêu kéo dài thanh âm:
- Nếu là Tần Tiêu một... không... có phạm chút sai lầm nào, Phạm đại nhân sau khi hồi kinh có thể báo cáo với hoàng đế không?
Phạm Thức Đức cả kinh lắp bắp nói:
- Này... Lời này của đại nhân là có ý gì?
Tần Tiêu mỉm cười:
- Phạm tiên sinh, Tần Tiêu kính trọng ngươi là trưởng bối học rộng tài cao mới nói rõ với ngươi. Kỳ thật Tần Tiêu đã sớm biết, ngươi là người mà hoàng đế phái đến giám sát bên cạnh ta. Chuyện tình của Tần Tiêu vẫn luôn là do ngươi phụ trách, hướng hoàng đế hồi báo. Phạm tiên sinh ngươi đừng vội giải thích, Tần Tiêu nói ra nói như vậy không phải là ý trách cứ. Ta cũng hiểu được nổi khổ tâm riêng của ngươi, hoàng đế có lệnh, ngươi không dám không từ, hơn nữa, Tần Tiêu tuổi nhỏ, hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613678/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.