Phía đông có có ngấn bạch sắc, mắt thấy trời đã sắp sáng mà đám người Mặc Y còn không có trở về.
Thiết Nô được Tử Địch cứ về từ trong nhà đá thì mỗi ngày đều kiên trì đứng ở ngoài cửa Tần Tiêu ngủ, Tần Tiêu khuyên như thế nào, hắn cũng không chịu trở về phòng mình. Tần Tiêu không có cách nào, chỉ đành để hắn ở đó. Lúc này Thiết Nô bị thanh âm mở cửa của Tần Tiêu đánh thức, đôi mắt to như chuông đồng nhìn về phía Tần Tiêu chớp chớp rồi gật đầu chào hỏi.
- Được rồi, nhàn rỗi không có việc gì, tìm một người không biết nói chuyện tâm sự cũng được. Trong lòng Tần Tiêu bất đắc dĩ thầm nghĩ, hắn đi đến bên cạnh Thiết Nô hỏi:
- Thiết Nô, trở về mấy ngày rồi, đã cảm thấy quen chưa?
Thiết Nô gật đầu, dựng ngón cái lên. Tần Tiêu cười cười:
- Về chuyện muội muội của ngươi, ta thật sự thật đáng tiếc. Không nghĩ tới, năm năm trước nàng đã chết. Thiết Nô, ngươi đừng nên quá đau buồn.
Thiết Nô ảm đạm gật nhẹ đầu, hai ngày trước, Tần Tiêu nói cho hắn biết tin tức này, người đàn ông cao to như cây cột điện này lại khóc tới đần độn u mê. Nhưng từ đó về sau, Thiết Nô lại cố ý ở lại bên cạnh Tần Tiêu không muốn trở về cố hương nữa. Mỗi ngày đều canh ở ngoài cửa phòng Tần Tiêu, đêm đến thì ngủ ở cạnh cửa.
Bên trong Tần Tiêu thực chất là người mang tư tưởng của thế kỷ 21 không có thói quen đối xử với người như nô lệ, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613676/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.