Chương trước
Chương sau
Ngươi trước chọn, còn lại bổn vương lại thay huynh đệ chia sẻ. Thế nào, đề nghị này rất hay đúng không, không rồi nhỉ?
Tần Tiêu hơi ngửa đầu, ồ lên một tiếng làm ra một bộ dạng kinh ngạc:
- Điện hạ, ta như thế nào lại có cảm giác, chúng ta đây là đang phân chia tang vật nhỉ?
Hôm sau, bầu trời lác đác mấy cơn mưa, Tần Tiêu mở cửa sổ ra ngáp dài, hắn vặn hông bẻ cổ. Sau khi đến Giang Nam, không có mấy ngày hắn ngủ yên như hôm qua. Tần Tiêu cảm giác sảng khoái tinh thần, tâm tình cũng cực kỳ tốt.
Miệng rộng còn không có khép lại, Tần Tiêu đảo mắt lại thấy được Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở ngoài phòng đang cầm một cây dù cười cười với mình.
Tần Tiêu vội vàng khép lại miệng, cười ha ha:
- Uyển nhi thức dậy thực sớm, tại sao không gõ cửa gọi ta, chờ lâu chưa?
- Cũng không có lâu, vừa mới tới thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng chuyển động cán dù trong tay, mỉm cười nói:
- Tần đại nhân mấy ngày liên tiếp khổ cực, Uyển nhi sao dám đánh thức đại nhân. Hơn nữa, Uyển nhi gặp trận mưa này, cảnh trí phàm trần cũng có vài phần thích thú nên đứng ở chỗ này ngắm mưa chốc lát.
Tần Tiêu mở cửa, đón nàng tiến đến:
- Uyển nhi xin chờ một chút. Ta rửa mặt rồi lập tức dẫn cô nương đi hồ chơi. Hôm qua cô nương đi rồi, ta lập tức sai người đi làm một cái thuyền đánh cá nhỏ, ha ha đúng là loại có mui che ở Giang Nam, hai mái chèo đó.
- Hay quá!
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng dị thường:
- Bất quá đại nhân nên ăn một chút gì trước đi, bằng không thì trong chốc lát không có khí lực chèo thuyền đâu, hì hì!
Tần Tiêu xuất ra bàn chải chuẩn vị đánh răng thì lại phát hiện đã không có muối mịn ngâm nước, hắn ra khỏi cửa thì gặp Mặc Y cầm một chậu nước ấm bằng đồng và một số đồ đạc khác tới. Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net
Tần Tiêu tiếp nhận chậu đồng:
- Vất vả cho nàng rồi... Mặc Y, ta đã nói chúng ta là bằng hữu, coi nhau như người cùng một nhà, nàng không cần phải hầu hạ ta như hạ nhân thế, biết không?
Mặc Y cười nhẹ:
- Đó là việc nên làm.
Vừa mới bước vào bên trong, thấy Thượng Quan Uyển Nhi ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, nàng không khỏi có chút cúi đầu:
- Thượng Quan đại nhân tới sớm vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cười nói:
- Ừ. Cô là tỷ tỷ hay là muội muội? Ta thật đúng là nhận không ra.
Mặc Y khiêm cung trả lời:
- Ta là tỷ tỷ, Mặc Y.
Thượng Quan Uyển Nhi hứng thú đánh giá Mặc Y:
- Thật sự là một mỹ nhân ôn nhu. Ai, ta nếu có một tỷ muội song bào thai như thế thì tốt rồi. Ừ. Tần đại nhân, sao ngài lại cầm cái đó cọ qua cọ lại như thế, không bị đau sao?
Trong miệng Tần Tiêu ngậm mấy thứ nên không dễ nói chuyện, Mặc Y tiếp lời:
- Đây là vật mà đại nhân phát minh, tên là đánh răng. Dùng để vệ sinh miệng, rất là thoải mái dễ chịu.
Thượng Quan Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt, ngạc nhiên nói:
- Đánh răng?
- Đúng rồi!
Mặc Y mở cái hộp nhỏ trong tay ra, sau đó lấy ra một cái bàn chải đánh răng đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi:
- Lần trước, nô tỳ về nhà, hai ngày rảnh rỗi không có việc gì nên cũng học làm một cái, chỉ là khẳng định không có làm tốt như cái của đại nhân.
Thượng Quan Uyển Nhi hào hứng bừng bừng nói tiếp, nàng cầm nó trong tay quan sát một hồi rồi hơi có chút kinh hỉ nói:
- Thú vị, thật là có ý tứ! Mặc dù chỉ là một vật nho nhỏ nhưng thực sự lộ ra tâm tư độc đáo, tay nghề tinh xảo! Mặc Y hảo muội muội, không bằng cái bàn chải này ngươi tặng cho ta nhé.
- Được!
Mặc Y nhẹ nhàng đáp, trong lòng nhưng có chút âm thầm không vui. Vốn cái bàn chải đầu tiên này nàng muốn tặng cho Tần Tiêu.
Thượng Quan Uyển Nhi cầm bàn chải đánh răng đi đến bên cạnh Tần Tiêu, nghiêng đầu mở to đôi mắt, nhìn Tần Tiêu đánh răng. Tần Tiêu cảm giác toàn thân không được tự nhiên, hắn dừng lại động tác trong tay cũng ngơ ngác nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
- Đừng ngừng nha, tiếp tục.
Thượng Quan Uyển Nhi cười ha hả nói:
- Ta đang theo học mà.
Tần Tiêu đem cái hộp muối mịn vừa rồi Mặc Y lấy ra đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi, ra hiệu nàng dùng bàn chải đánh răng dính vào một ít, sau đó chà trong miệng. Thượng Quan Uyển Nhi do dự học làm một chút, vừa mới đem bàn chải đánh răng cho vào miệng thì lập tức cả kinh hô:
- Ôi...có vẻ là lạ.
Mặc Y đi đến bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi nói với nàng:
- Vừa mới bắt đầu là như vậy, dùng mấy lần thành thói quen. Hiệu quả về sau quả thật sự không tệ, cảm giác sạch sẽ trong miệng nhẹ nhàng mà sung sướng lắm.
- Thật không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy thật là có chút vui vẻ, lập tức học động tác của Tần Tiêu chà trong miệng.
Tần Tiêu nhìn động tác không lưu loát của Thượng Quan Uyển Nhi như là tiểu hài tử học đánh răng thì nhịn không được âm thầm có chút buồn cười. Thời gian Thượng Quan Uyển Nhi đánh răng gấp ba bốn lần Tần Tiêu, rốt cục dừng tay, nàng đưa tay hà từng hơi rồi ngửi một chút. Sau đó thè lưỡi ra liếm hàm răng trắng nõn như ngọc, hưng phấn nói:
- Ai nha. Thật sự a! Cảm giác thật thoải mái!
Dứt lời Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến trước mặt Tần Tiêu nói với hắn:
- Tần đại nhân, ngươi xem một chút, ở bên trong miệng ta có chà sạch chưa? Có còn cái gì không?
Dứt lời nàng mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra về phía Tần Tiêu, còn hà từng hơi ra.
Tần Tiêu giả vờ giả vịt cẩn thận nhìn một hồi rồi nói:
- Có nha... Còn có rất nhiều chứ. Nói thí dụ như, hàm răng, đầu lưỡi...
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận trừng mắt với Tần Tiêu:
- Đáng ghét! Ta hỏi thật mà.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Chà sạch sẻ, rất sạch sẽ. Thật đó.
Mặc Y một mực im im lặng lặng đứng đấy, lúc này cảm giác mình như một người ngoài cuộc dư thừa nhẹ nhàng nói:
- Tần đại nhân, Thượng Quan đại nhân, Mặc Y xin được cáo lui trước, sau đó lại đến hầu hạ hai vị đại nhân dùng đồ ăn sáng.
- Mặc Y...
Tần Tiêu cảm giác ra một tia khác thường, gọi lại nàng, áy náy nói:
- Nàng vừa mới bị thương, nên nghỉ cho khỏe đi. Chúng ta đến trong quân trong quân là được rồi, dù sao chúng ta cũng muốn đi tìm Nghĩa Hưng Vương có chuyện phải làm.
Lời nói của Tần Tiêu còn không có vừa dứt, bên ngoài truyền đến thanh âm hô to gọi nhỏ của nha đầu kia Tử Địch:
- Đến rồi~ đến rồi~ sắp đến rồi!!!
Tiểu nha đầu ba bảy hai mốt vọt tới, chứng kiến trong phòng có ba người đang đứng thì ngơ ngác nói:
- Ách... Ta chỉ chuẩn bị một phần a, vậy phải làm sao bây giờ?
- Vậy chính ngươi ăn đi.
Tần Tiêu, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y ba người trăm miệng một lời nói.
- Ôi xong rồi! Lần này đắc tội ba người luôn.
Tử Địch cả kinh chợt hô to rồi cuống quít chuồn mất. Sau đó, Mặc Y cũng cáo từ.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bóng lưng của Mặc Y thoáng chút đăm chiêu nói:
- Xem ra, Tần đại nhân cùng hoa tỷ muội cảm tình không tệ lắm!
Tần Tiêu đang rửa mặt, không chút để ý đáp:
- Coi như cũng được. Không có trở ngại.
- Coi như cũng được, không có trở ngại? Đây là ý gì đâu này?
- Hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.