Từ Tiểu Nguyệt ném một ánh mắt về phía Tần Tiêu, bỗng nhiên hất đầu một cái, đi về phía bên cạnh. Tần Tiêu hiểu ý, đi theo, bọn người Tần Lệ Lệ cũng đi theo đằng sau.
Đi vào trong phòng, Từ Tiểu Nguyệt hé ra khuôn mặt rất bực mình ngồi ở trên ghế thái sư, vỗ cái bàn, oán hận gầm hét lên:
- Những tên cẩu quan này không tán thưởng, vào ngày mai giờ Thìn nếu không có chuyện gì xảy ra, đều giết hết không tha một ai cho ta!
Tuân Lệ Lệ cười mỉm tiến lên, hơi cúi đầu xuống nói:
- Phượng Tỷ bớt giận... Ta đoán chừng những người này chết là vì sĩ diện chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trước mắt bao nhiêu người đương nhiên không công khai tỏ vẻ ý tứ nguyện ý thuần phục. Nếu có thể phân ra mà khuyên bảo, có lẽ hiệu quả tốt hơn một chút.
Tử Tiểu Nguyệt hừ một tiếng rồi nói:
- Chuyện cho tới nước này chỉ có thể làm như thế mà thôi. Tần Tiêu, ta lệnh cho ngươi đi hoàn thành việc này. Có thể khuyên được vài người thì khuyên, không thể khuyên được thì đem tất cả đi chém hết đi!
Tần Tiêu chắp tay lên tiếng:
- Dạ!
Trong lòng thầm suy nghĩ nói: xem ra, Từ Tiểu Nguyệt tìm người giả trang ta, cũng rất ít người biết chuyện này, phỏng chừng ngay cả Tuân Lệ Lệ đều vẫn chưa hay biết điều gì chăng? Bọn họ hẳn cho là ta nhiệt sẵn sàng góp sức cho Từ Tiểu Nguyệt... Nhìn ánh mắt của tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch thì liền hiểu rõ, xem ra tỷ muội thấy ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613651/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.