Hơn nữa khách mời này đều là quan lại và tướng lĩnh của Giang Nam, bảy ngày cần phải xử lý bao nhiêu công vụ? Nghĩ đến đây Tần Tiêu ngược lại cảm thấy trong lòng sáng ngời: những người này ở đây chắc chắn có rất nhiều người là Hỏa Phượng a? Sao không hiện tại dò xét đôi chút?
Ăn sáng qua đi, Lý Trọng Tuấn cao giọng nói ra:
- Tần huynh đệ, bổn vương còn có công vụ quán thân, xin được cáo lui trước. Ngày sau có rảnh lại tới bái phỏng.
- Điện hạ đi thong thả!
Tần Tiêu khom người tiễn khách, quan lại lớn nhỏ các cấp cũng ngay ngắn hành lễ tiễn đưa Lý Trọng Tuấn.
Bộc nô thì nhanh chóng thu thập hiện trường, các tân khách nhao nhao thức thời ra khỏi Lăng Vân Cư, hoặc xa hoặc gần đi du lịch chung quanh hồ Bành Lễ. Tần Tiêu tìm được Lý Tự Nghiệp, kéo hắn vào sau sảnh đường, đóng cửa lại.
- Huynh đệ, ngươi đi ra ngoài nhìn, nói là ta đang luyện công, bất luận kẻ nào cũng không nên quấy nhiễu! Lấy Đạo Đức Kinh ra!
Lý Tự Nghiệp lấy quyển kinh thư trong ngực của mình ra đưa cho Tần Tiêu:
- Đại nhân yên tâm, lão Lý ta ngay cả con muỗi cũng không cho bay vào!
Tần Tiêu lấy một cây bút tự chế và giấy ra chuẩn bị biên dịch văn tự trên đó, Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên nói:
- Đại nhân, đây là cái đồ vật gì? Ngài không cần mài mực, chẳng lẽ định viết chữ sao?
Tần Tiêu cười:
- Đây chính là bút ta tự chế, tên là " bút máy ". Ngươi xem, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613631/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.