- Dâm đãng! Yêu phụ! Tiện nhân!
Trong nội tâmTần Tiêu tức giận mắng, trên mặt vẫn trầm tĩnh như lúc ban đầu, nhàn nhạt nói ra:
- Phượng tỷ, nếu ngươi đã nói Tần mỗ tự phụ thì cứ xem như vậy đi, mục đích của ngươi cũng không phải la lung lạc Giang Nam Khâm Sai như ta, hẳn là ngươi còn nguyên nhân khác?
Phượng tỷ ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhìn qua Tần Tiêu:
- Tần Tiêu, ta cho ngươi biết. Ngươi đừng có tự cho là thông minh làm ra vẻ trước mặt ta. Nhất cử nhất động của ngươi ta đều rành mạch. Thậm chí ngày đó ở trong chăn cùng Mặc Y hai tỷ muội nói cái gì ta cũng biết. Còn có Nghĩa Hưng Vương Dương Châu Đại Đô Đốc Lý Trọng Tuấn kia, hừ! Cho rằng dựa vào mấy ngàn quân mã là có thể hạ ta sao? Ai! Những người các ngươi quá xem thường ta rồi.
Trong nội tâm của Tần Tiêu nghiêm nghị rung động một chút, nghĩ thầm: Phượng tỷ biết rõ chuyện của ta cùng Lý Trọng Tuấn đem binh mã tới, cho dù ta có thông minh hơn nữa cũng không giải thích được. Kỳ quái là nàng đã biết rõ Lý Trọng Tuấn đem binh tới đây lại thờ ơ vô tư không quan tâm. Nàng vụng trộm có mưu đồ gì?
- Như thế nào, sao không nói gì?
Trong âm thanh của Phượng tỷ đầy đắc ý, dần dần ngữ khí còn có chút chậm rãi nói nhỏ một câu.
- Cho nên ta nói Tần đại nhân nên hợp tác với ta cho tốt, như vậy thì với ngươi và ta cùng có lợi. Nếu có một ngày Từ Tiểu Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613619/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.