Từ Tiểu Nguyệt cười nhạt một tiếng, uống xong chén trà vẫn biểu lộ như cũ, tự nhiên nói ra:
- Nhung mặc kệ giao tình của chúng ta thế nào thì chỉ cần là quan hệ tới chuyện của Hỏa Phượng thì ta tạm thời không nói cho ngươi biết. Bởi vì ngươi là một nhân vật lợi hại, trước khi ta hoàn toàn hiểu về ngươi thì ta không thể hoàn toàn tín nhiệm ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể mau chóng làm cho ta tin tưởng.
Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi nói quá thẳng thắn rồi.
- Đối với người như ngươi thì không cần khách sáo. Bởi vì quanh co lừa dối là dư thừa, chẳng bằng ăn ngay nói thật, ngươi cho rằng đúng như vậy không? Hơn nữa từ khi ngươi đi vào cửa cho tới bây giờ ta nói mỗi câu với ngươi đều là thật. Bởi vì ta biết rõ lời nói dối căn bản không thể gạt được ngươi.
- Ta tin tưởng.
Tần Tiêu nhìn qua Từ Tiểu Nguyệt, nói:
- Bởi vì trí tuệ không có khả năng tưởng tượng ra lời nói dối không tưởng tượng nổi, bởi vì làm vậy càng khiến người ta càng nghi ngờ.
Trong nội tâm lại nghĩ thầm: nói như vậy thì Từ Tiểu Nguyệt nói mỗi câu đều là sự thật, mỗi câu đều có thể tin. Nàng có thể nắm giữ lòng người, nhìn người rất chuẩn, loại người này quả thực chính là thiên tài tâm lý học ở thế kỷ hai mươi mốt! Có lẽ nàng cố ý nói ra những lời nói không hợp thói thường, ngay cả người tự cho mình là thông minh như ta ngược lại cũng phải tin tưởng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613596/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.