Lúc này cửa sổ màu có một người vén rèm lên, một người con gái nhô đầu ra ngoài nhìn, nhìn Ngô Hưng Quốc nói:
- Phụ thân đại nhân, có thể xuất phát chưa?
Dứt lời lại nhìn qua Tần Tiêu cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tần Tiêu nao nao, hơi gật đầu làm ra vẻ đáp lễ, buổi sáng mang cơm sáng cho hắn là con gái của Ngô Hưng Quốc sao?
Ngô Hưng Quốc nhìn thấy con gái đang ở trong xe, lại nhìn thấy nàng và Tần Tiêu đang gật đầu chào thì nhẹ nhàng cười cười, bất động thanh sắc nói:
- Đại nhân, đây là tiểu nữ của nhà ta, tên là Tiên Nhi. Tiểu nữ vô tri không hiểu cấp bậc lễ nghĩa nên không xuống xe thỉnh an đại nhân, đại nhân chớ trách tội.
Tần Tiêu hơi sững sờ một chút, nói:
- Không sao, không sao... Ngô đại nhân cho thiên kim mang bữa sáng cho Tần chẳng phải làm Tần mỗ thụ sủng nhược kinh sao? Việc này sau này không cần nói nữa.
Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:
- Đại nhân nói quá lời.
Bốn chiếc xe cuối cùng còn hai chiếc còn trống. Phạm Sĩ Đức cùng Lý Tự Nghiệp thì ngồi một chiếc, Tần Tiêu muốn cưỡi ngựa hoạt động gần cốt, Ngô Hưng Quốc cũng cố ý tương bồi.
Một chuyến hai chiếc xe, bên cạnh đi theo có sáu bảy nô bộc nha hoàn, bọn họ đi vòng véo ra khỏi thành.
Quả nhiên là gió xuân vô cùng khoan khoái dễ chịu!
Không khí vùng ngoại ô tươi mát và thơm mùi cỏ cây, từng hàng liễu xanh mướt đứng e ấp bên bờ hồ, hồ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613572/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.