Ngô Hưng Quốc đẩy cửa vào, đi theo đằng sau là một nha hoàn, trong tay bưng một chậu đồng, bên trong chậu còn có nước ấm đang bốc khói, phía trên thành bồn còn có một cái khăn lau mặt
Tần Tiêu nói:
- Đại nhân bị chê cười, Tần mỗ trẻ người non dạ say rượu mất hình dáng, hổ thẹn, hổ thẹn!
Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:
- Đại nhân không cần khách khí như thế. Chuyện hạ quan phải làm là tiếp đãi đại nhân chu đáo. Nếu như đại nhân không thể tận hứng thì hạ quan ngược lại cảm thấy không ổn. Đến đây, đại nhân, thỉnh rửa mặt thay quần áo.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Ngô đại nhân quá mức khách khí. Đại nhân chính là trưởng một châu, công vụ bề bộn, sao có thể hạ mình vì ăn uống của Tần mỗ mà quan tâm nhiều thế. Hôm nay Tần mỗ muốn đi dịch trạm an trí, không dám làm phiền đại nhân.
Dứt lời tiếp nhận cái chậu đồng của nha hoàn đặt lên bàn, nói:
- Xin đại nhân yên tâm, không cần vì Tần Tiêu mà thu xếp như vậy.
Ngô Hưng Quốc hơi sững sờ, trên mặt xuất hiện vui vẻ cao thâm mạt trắc, ôm quyền thối lui ra sau, nói:
- Đại nhân tự tiện, hạ quan cáo lui.
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng của Ngô Hưng Quốc nháy mắt mấy cái, sau đó nở nụ cười đăm chiêu, lấy tay cầm lấy khăn rửa mặt của mình..
Nước ấm rất vừa.
Tần Tiêu đem cái khăn lụa đắp lên mặt, bộ mặt cảm thấy ấm áp và ướt sũng một hồi, thân thể buông lỏng rất nhiều. Ngẫm lại tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613570/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.