Tuy có mấy chữ còn lại không phân biệt được nhưng chỉ vài câu này đã làm cho Tần Tiêu hoảng sợ.
Tần Tiêu nói:
- Phạm tiên sinh, vì sao vật này lại xuất hiện ở nơi đây?
Phạm Thức Đức hoảng sợ nhìn qua Tần Tiêu, chậm rãi lắc đầu, khẩn trương thấp giọng nói ra:
- Xem ra đại nhân cũng nhận những chữ này, chuyện này quả thạt là đại nghịch bất đạo!
Ngô Hưng Quốc nghi ngờ nói:
- Là vật gì có thể khiến hai vị đại nhân hoảng sợ như vậy? Có thể cho hạ quan xem xét?
Tần Tiêu đưa tấm gỗ cho Ngô Hưng Quốc:
- Đại nhân, không được ngoại truyền.
Ngô Hưng Quốc lòng đầy nghi hoặc tiếp nhận tấm gỗ, chậm rãi đọc và biểu hiện trên mặt cũng dần dần từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc, sau đó là sợ hãi, lúc này sợ hãi thấp giọng nói:
- Cái này... Cái này! Đại nghịch bất đạo! Đại đạo không dung! Đại nhân, phải nhanh chóng hủy bản gỗ này để tránh dẫn họa trên người ah!
Tần Tiêu cầm qua tấm gỗ, cau mày lắc đầu:
- Vật này vô cùng trọng yếu, vẫn cho bản quan tạm thời bảo quản. Về phần lai lịch và chân tướng của việc này đến lúc đó bản quan sẽ báo cáo lên cho bệ hạ, tin tưởng dùng thánh minh của bệ hạ sẽ không trách tội.
Tần Tiêu lấy một cái bọc lụa bao tấm gỗ này lại, cẩn thận thu nhập vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, nói:
- Mưa rơi đã bớt rồi, chúng ta rút quân về doanh đi.
Sau đó tiếp nhận roi ngựa và dây cương của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613563/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.