Tần Tiêu trở lại linh đường, dặn dò mọi người chuyện đêm nay không được nói lộ ra ngoài, sau đó đi về dịch quán, trên đường đi Lý Tự Nghiệp nói ra:
- Đáng hận không thấy quỷ, ta đã lớn như vậy còn chưa thấy quỷ lần nào, thật sự là mất hứng.
Phạm Thức Đức toàn thân khẽ run rẩy:
- Ngươi không sợ sao?
- Sợ cái gì mà sợ!
Lý Tự Nghiệp rống to, nói:
- Quỷ còn không phải mẹ nó sinh ra sao, còn sống là người, chết biến thành quỷ. Sống còn khôn sợ thì sợ gì lúc chết?
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Lý huynh thật sự nói có đạo lý. Sống còn không sợ còn sợ lúc chết sao? Phàm là chuyện u minh ma quái, không phải là miệng nói tự dọa bản thân hay sao.
Phạm Thức Đức nghe vậy cả kinh, nói:
- Đại nhân, ý ngài nói chuyện ma quái đêm nay hoàn toàn là giả dối sao?
- Tiên sinh cao kiến.
Tần Tiêu gật gật đầu, nói ra:
- Hai nha hoàn Triệu phủ này rất có vấn đề. Còn có gia đinh Triệu Lão Tam kia nói không chừng cũng có chút vấn đề. Cái gì chuyện ma quái, rõ ràng là bọn chúng tạo thế cho người ta nhìn mà. Cho dù là có quỷ cũng chỉ là nội tâm của đám người này.
- Mục đích là cái gì? Tại sao lại làm vậy?
Phạm Thức Đức khó hiểu.
Tần Tiêu hơi đăm chiêu lắc đầu, nói:
- Hiện tại còn không rõ ràng được. Kể cả chuyện trộm thi ở thôn Cổ Tang và Triệu tiểu thư nhảy sông, mục đích và động cơ của chúng còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613527/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.