Cuối cùng, Phượng Lưu vẫn trở về, giúp Lục Nhất dùng phương pháp nhanh nhất tôi luyện tốt người mới, lại thêm vài giờ diễn. Hai tháng quay phim, cứ thế ngắn lại trong một tháng đã xong. Những cảnh quay sau đó không có vai của hắn, Phượng Lưu không để ý đến, thu dọn hành lý trở về. Đạo diễn Lục và đám diễn viên bỏ một tháng, cõi lòng đầy oán niệm đem hai mắt gấu trúc tiễn chân ôn thần.
Trở về, Phượng Lưu đâu cũng không đi, vội vã đi thẳng đến công ty. Phượng Lưu bảo taxi đậu ở cổng công ty, mang theo kính đen xuống xe, bỗng nhiên dừng bước, vì sao mình phải mệt chết mệt sống vội vã trở về quản chết sống của người nọ chứ, gần đây đầu óc bị đần sao, mình rõ ràng hận hắn.
Nghĩ là nghĩ như thế, Phượng Lưu vẫn đến phòng làm việc của Lãnh Lệ, không thể để hắn chết nhẹ nhàng như vậy được. Vì thất thần, Phượng Lưu không gõ cửa, trực tiếp bước vào. Bình thường hắn sẽ không quên lễ phép cơ bản, ai biết bên trong có người khác không.
“Ra ngoài,” Lãnh Lệ nghe được tiếng mở cửa, cũng không ngẩng đầu, vẫn đang xem văn kiện chất thành đống trên bàn.
“……” Phượng Lưu vốn không muốn lên tiếng trả lời, đóng chặt cửa, thuận tay khóa lại, rồi nhàn nhã bước đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Lãnh Lệ không như ý nghe người đi ra, chau mày. Hắn không thích người khác vi phạm mệnh lệnh của hắn, nâng mắt, ánh mắt lạnh băng như băng đao nhìn vào người tới, lúc nhìn thấy Phượng Lưu nháy mắt mềm xuống, trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thieu-gia/79416/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.