Hôm sau, khi ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua cửa sổ chiếu đến người đang ngủ say trên đệm, đã là giữa trưa, Phượng Lưu tính trẻ con che đầu lại, trở người tiếp tục ngủ.
Màu lam bao trùm toàn bộ căn phòng, dần thay đổi từ trên xuống dưới, màu sắc càng đậm. Khó có thể tin tưởng là trong phòng không có giường, không có tủ, toàn bộ sàn đều bị bao trùm bởi tôn màu ám lam. Ngoại trừ chỉ có một cửa sổ, ba vách tường khác đều có một cửa, một cửa thông với căn phòng tối hôm qua kia, một cửa thông với bên ngoài, một cửa còn lại……
Bỗng nhiên, một hồi chuông di động vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, Phượng Lưu đang ngủ yên bỗng nhăn mi, ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống bên hông, lồng ngực trắng nõn lại không đơn bạc không gì che liền lộ ra, khêu gợi dụ hoặc.
Mắt phượng nhắm chặt, hắn không tình nguyện sờ soạng cầm di động, ấn phím nghe.
“Phượng Lưu, lục thiếu gia của tôi, nhìn xem đã mấy giờ, cậu còn chưa đến công ty, hôm nay có quảng cáo phải chụp a.” “……” Hắn không kiên nhẫn mở mắt ra.
“Lục gia? Cậu đang nghe sao?”
“……” Hắn mơ mơ màng màng nhìn nhìn bốn phía.
“Thiếu gia, cậu sẽ không phải bị điện thoại của tôi đánh thức đi.”
“……” Hắn dụi dụi mắt phượng còn dính hơi nước.
“Gia, cậu giết tôi đi!”
“Vậy cậu đi chết đi.” Ánh mắt Phượng Lưu cuối cùng rõ ràng, biếng nhác mở rộng thân thể, giọng vừa tỉnh ngủ vang lên gợi cảm.
“Lục gia, cậu cuối cùng tỉnh táo rồi, tôi chết sẽ không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thieu-gia/79408/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.