Vào lúc Lãnh Lệ tỉnh lại, bốn phía tối như mực, ngực đau nhói. Tối qua bị quất roi cũng không đau đến như vậy. Thân thể trần trụi nằm trên sàn. Thân thể đã bị đông lạnh đến chết lặng, động một chút, ngực đã truyền đến đau đớn kháng nghị. Lãnh Lệ vẫn mặt lạnh như trước, không chút chần chờ, đứng lên, thân thể chao đảo. Lãnh Lệ đỡ lấy sô pha để ổn định lại, lau đi vết máu tràn ra từ khóe miệng, lảo đảo đi vào phòng chủ nhân.
Không có, ở đâu cũng không có. Lãnh Lệ tìm hết khắp nơi trong biệt thự, cũng không có một chút bóng dáng của Phượng Lưu, hư nhuyễn ngã ngồi trên nệm giường trong phòng Phượng Lưu, vùi mặt vào gối ôm của Phượng Lưu, hít sâu một hơi. Chủ nhân đi rồi, tim đau quá! Một ngụm máu tươi, cuối cùng nhịn không được mà phun ra, nhuộm đẫm lên gối ôm, nở rộ như đóa hồng mai. Giờ phút này, Lãnh Lệ lâm vào tuyệt vọng, một cỗ dục vọng hủy trời diệt đất tràn ngập cõi lòng.
Bỗng nhiên, Lãnh Lệ mở to mắt, ngẩng đầu lên từ gối ôm, trong mắt phóng ra ánh sáng. Đúng rồi, người luôn theo bảo vệ cạnh chủ nhân, mình có thể tìm được chủ nhân: “Ảnh tam, ra đây.”
“Thiếu chủ” Một người con trai mặc quần áo đen, quỳ trước mặt Lãnh Lệ, cúi đầu, tuyệt không dám nhìn vẻ chật vật của Lãnh Lệ.
“Chủ nhân đâu, chủ nhân đi đâu rồi?” Giọng nói luôn lạnh băng, lại hỗn loạn một chút vội vàng.
Ảnh tam không dám chần chờ, cúi thấp đầu, đáp lời:“Phượng Lưu thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thieu-gia/3182908/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.