Thưởng thức một ly trà xong, Hướng Hâm cuối cùng nói chuyện: “Không ngờ, tên nhóc nhà Âu Dương lớn như vậy chứ, thật trưởng thành rồi.” Lời này có chút cảm thán, không biết có ý tứ gì, hay ám chỉ chế giễu thừa nhận mình già? Được rồi, Phượng Lưu đoán là vế trước.
“Hướng gia gia sao lại nói vậy, Phượng Lưu so với ngài còn kém xa, còn phải tôi luyện nhiều hơn mới đúng. Hơn nữa, Phượng Lưu sớm đã không phải người nhà Âu Dương.” Phượng Lưu nói chuyện cung kính, động tác lại không như vậy, uống hết nửa ly thì tung ly lên, lại không rơi ra một giọt nào, chơi một lát lại để lên miệng uống một ngụm, cứ thế lặp lại mải mê quên trời quên đất.
“Aiz, Phượng Lưu à, nếu cậu còn gọi tôi một tiếng Hướng gia gia, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa. Chúng ta đều buông những chuyện thương trường chính đàn hắc phố kia đi.” Có thể do không quen nói thẳng, cũng phải, sắp sống hết một đời còn chưa từng nói trắng ra như vậy. Hướng Hâm dừng một chút mới tiếp tục nói: “Tôi chỉ là làm một người cha già hy vọng con trai hạnh phúc, cậu nghe tôi nói sự thật cậu không biết.”
“Hướng gia gia, về Lãnh Lệ. Không đúng, là tiểu thiếu gia bảo bối của nhà họ Hướng, tôi cảm thấy tôi không có gì cần thiết để biết cả.” Phượng Lưu nhún nhún vai tỏ vẻ không hề có hứng thú nghe chuyện về người đã không còn quan trọng.
“Nghe nói cậu bây giờ rất ôn hòa, nhưng thật ra vẫn giống trước kia, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thieu-gia/3182891/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.