Lý Hồng Ngọc nghe Lý Hàn nói vậy thì trong mắt nàng hiện lên vẻ hài lòng, đệ tử của nàng phải vậy. Còn Trầm Tâm Kỳ thì trong đôi mắt phượng của nàng hiện lên những tia dị thải và thần sắc phức tạp, trong nội tâm không biết suy nghĩ cái gì.
- Ha ha... Hảo hảo, lão phu sẽ xem ngươi làm thế nào cứu sống hắn!
Mộ Dung Bạch cười lên ha hả.
Thế nhưng mà hắn hồn nhiên không biết rằng mình đã nói sai.
Hắn nói ra lời này hiển nhiên là hắn không muốn Quý Viêm Chiếu có thể sống lại mà!
- Lão Bạch, chú ý lời của ngươi!
Lữ trưởng lão không vui nói.
Mộ Dung Bạch sững sờ một chút, lúc này thu liễm thần sắc, đáp nhẹ một tiếng "Vâng!", trong nội tâm càng chán ghét Lý Hàn vài phần.
- Lý Hàn, ngươi qua cứu người đi.
Lúc này Lý Hồng Ngọc nói với Lý Hàn.
Lý Hàn nhìn qua Lý Hồng Ngọc cười nhẹ, nói:
- Vâng, sư nương!
Lúc này Lữ trưởng lão đã thả Mạc Ái Liên ra, vẫn áp chế Quý Viêm Chiếu gắt gao, nhưng mà màu đỏ trên người của hắn quá đáng sợ, con mắt không còn chút nhân tính.
Lý Hàn đi tới bên cạnh Quý Viêm Chiếu, một tay điểm lên hôn huyệt của Quý Viêm Chiếu, khiến cho hắn mất đi tri giác ngắn ngủi.
- An bài cho ta nơi an tĩnh.
Lý Hàn ôm lấy Quý Viêm Chiếu nghiêm nghị nói ra.
Ngay sau đó Lữ trưởng lão cho người mang Lý Hàn tới một gian phòng hoang phế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thanh-vuong/2819909/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.