Bên trong căn phòng được thắp sáng rất tốt, bốn phía có vài ngọn nến được đặt trong cái chén lưu ly phát ra tinh quang rất đẹp nhưng trong phòng thì vương vãi đầy quần áo. Cuối phòng có một chiếc giường, lúc này trên giường có một thiếu phụ da trắng như tuyết đang mở hai chân trên giường, một mặt thở dốc một mặt phối hợp động tác với người nam nhân, ngón tay thon dài chụp vào sau lưng của người nam nhân, hai đùi đẹp quấn quanh hông của nam nhân, mặt hồng như hoa đào, nhãn thần mê ly.
Thân hình nam tử kia không tính là cường tráng, còn có chút gầy gò, thực lực đạt tới Tụ Linh nhất trọng thiên. Lúc này, trên mặt nam tử kia có một nụ cười dâm đãng, một mặt nhún một mặt ra sức dùng tay đánh lên thân thể mềm mại của nữ tử, một cái vỗ xuống là một vết hằn đỏ, không hề có một chút thương tiếc.
- Hồ thiếu gia, Hồ thiếu gia.....
Nữ tử thở gấp liên tục:
- Khẽ một chút, nếu cha của ngươi thấy được thì ta sẽ không sống nổi.
Nam tử này là đại thiếu gia dòng thứ Cao gia - Cao Hồ.
Cao Hồ lớn tiếng cười, sau đó hung hăng thưởng cho thiếu phụ một cái tát, cái tát này đánh ngay vào ngực, khiến bầu vú no đủ của nàng nhất thời run rẩy mạnh, thiếu phụ phấn khởi kêu một tiếng thảm thiết, thân thể đều căng ra rồi tiết thân.
- Cha ta?
Cao Hồ nở nụ cười hèn mọn, cười nói:
- Lão nhân gia lúc này chắc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thanh-vuong/2819718/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.