Hai canh giờ sau, Lý Hàn tỉnh lại trước. Hắn cúi xuống quan sát dáng vẻ Mị Nương trong lòng mình. Nhìn thấy đầy những vết đỏ ửng trên má Mị Nương đẹp như hoa đào hoa mận thì hắn đưa tay định vuốt ve đôi má của Mị Nương, đôi lông mi thật dài của Mị Nương thoáng động đậy rồi từ từ mở mắt ra, đôi mắt to ngấn ngấn nước dường như còn có chút mê ly. Lý Hàn cười nhẹ, đang muốn nói chuyện thì thấy Mị Nương bỗng nhiên nhoẻn miệng cười với vẻ quyến rũ kiều diễm, ghé sát lại rồi dùng sức cắn một miếng vào bả vai của Lý Hàn.
Lý Hàn sau khi tu qua hai tầng của Luyện Bì thì đừng nói là cắn, cho dù là dùng kiếm chém hắn cũng chưa chắc làm hắn đau nên hắn mặc kệ nàng cắn. Cắn xong thì Mị Nương dùng móng tay vẽ vòng tròn trên ngực của Lý Hàn:
- Đồ lưu manh, chàng hại người ta đến bây giờ vẫn không còn sức luôn đây này, nói đi, phải bồi thường ta như thế nào?
Lý Hàn chỉ ôm nàng, một cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cặp mông tròn lẳn của Mị Nương, dịu dàng nói:
- Mị Nương, cuối cùng nàng cũng là của ta....
Mị Nương chỉ cười ha hả.
- Dậy thôi, ta đưa nàng ra ngoài.
Lý Hàn nói. Bây giờ Mị Nương đã là Tụ Linh Cảnh nên phải báo cho học viện biết để nàng có thêm tài nguyên tu luyện.
Mị Nương nghe vậy thì chui chui vào ngực Lý Hàn, làm nũng nói:
- Không muốn đi, để cho nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thanh-vuong/2819665/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.