Chỉ nghe Hoàng Tự nói:
- Mới vừa rồi khiêu chiến, chỉ biết người nọ tên là Lữ Anh.
- Lữ Anh, ngươi nói là Lữ Anh sao? Hắn chính là sư huynh của Nguyệt Anh.
Trương Lãng trừng lớn, dùng một bộ dạng không tin nổi mà nhìn Bàng Thống.
- Đúng lúc này có vệ binh đến báo:
- Bẩm chúa công Tức Khâu thành phái người cầu kiến.
- Nhanh như vậy sao?
Trương Lãng sau khi kinh ngạc liền khôi phục bình tĩnh.
Chưa đợi Trương Lãng mở minệg, Bàng Thống đã mở miệng trước:
- Lữ sư đệ, ngươi... không phải là tướng thủ Tức Khâu sao, sao lại...
Chỉ thấy người kia cười lớn:
- Sĩ Nguyên không cần kinh ngạc ta tới đây nói chuyện với Trương tướng quân.
Quách Gia và Trương Lãng lúc này mới hiểu được đây chính là Lữ Anh.
Trương Lãng kinh ngạc thầm nghĩ:
- Thật là can đảm, sau khi cho Lữ Anh ngồi, Trương Lãng mới mở miệng:
- Lữ tướng quân thật là can đảm.
- Lữ Anh đến đây là muốn mượn Trương tướng quân một ít đồ.
- Mượn gì, chẳng lẽ chiến tranh không có binh khí và đội ngũ muốn mượn binh chúng ta sao?
Người nói chuyện chính là Hoàng Tự.
Điển Vi sau lưng Trương Lãng cũng cười:
- Nói hay lắm, có cần lão Điển ta cho mượn búa không?
- Ha ha....
- Điền tướng quân coi chừng.
Bàng Thống hét lên kinh hãi chỉ thấy trong tay của Lữ Anh đã bắn ra một mũi tên, vèo tới người của Điển Vi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774642/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.