Nào biết Bàng Thống bỗng nhiên vỗ tay ứng tiếng:
- Được quân tử nhất ngôn.
Trình Dục chấn động trong lòng, mặt mũi đầy hồ nghi nhìn Bàng Thống cắn răng mà nói:
- Tứ mã nan truy.
Bàng Thống nở ra nụ cười đắc ý:
- Chúa công có đồng ý để Thống tiến về tới Lịch Hạ một chuyến không?
Trương Lãng mặc dù ôm tin tưởng lớn với Bàng Thống nhưng vẫn lo lắng mà nói:
- Sĩ Nguyên ta biết ngươi đi rất nguy hiểm ngươi cũng không nên đem tính mạng của mình trở thành trò đùa.
Bàng Thống cảm kích:
- Đa tạ tướng quân quan tâm, Thống cùng với Trình đại nhân ước hẹn tuyệt không muốn để người trong thiên hạ chế nhạo tuy nhiên trước khi đi hivọng chúa công có thể cho ta mượn một người.
Trương Lãng nhìn Bàng Thống rồi hỏi:
- Là ai?
- Từ Hoảng Từ Công Minh.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Trương Lãng nói:
- Công Minh sau khi trở về một mình ở ẩn dưỡng thương, ngươi tại sao lại nghĩ tới hắn?
Bàng Thống lắc đầu nói:
- Huyền cơ trong đó không thể nói cho người khác biết, Thống chỉ muốnchúa công hiểu rõ, từ khi Từ Hoảng tướng quân trở về bị đứt tay tinhthần sa sút nếu cứ vẫn lạc như thế thì không phải uổng phí sao?
Trương Lãng tràn đầy cảm khái:
- Đứt tay tuy đau, đó là đả kích lớn với Từ Hoảng một viên chiến tướngmất đi điều đó thật khiến cho người ta khó tiếp nhận, lúc này khôngkhích lệ khác chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774597/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.