Chương trước
Chương sau
Triệu Vân nhìn ánh mắt kính nể của Lục Tốn, vỗ vỗ vai của hắn mà cười nhạt một tiếng:

- Nếu như việc này chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành thành công ta sẽ đề cử ngươi cho chúa công, cho ngươi có thể mở rộng tài hoa.

Lục Tốn hơi cảm kích mà nói:

- Đa tạ tướng quân yêu mến.

Triệu Vân gật đầu với Lục Tốn, không nói gì nữa, hướng về phía tướng sĩsau lưng mà vung tay lên, ba nghìn binh sĩ không nói một tiếng, làm rabộ pháp chỉnh tề đi theo Triệu Vân hướng về phía Minh A.

Mà Lục Tốn sau khi thấy Triệu Vân xuất phát thì mang theo một vạn binh sĩ khác, hướng về phía Minh A mà ẩn nấp.

Triệu Vân một mặt hành quân một mặt tính toán thời gian thì thấy lúc này trời đã tối, Minh A trấn đã ở ngay trước mắt.

Ở trên đường hắn gặp không ít du kỵ trinh sát của quân Tào, cộng thêmTriệu Vân lại che giấu hành tung, mà binh lực của quân Tào hơi có vẻphức tạp trong nhất thời cũng không phát giác ra được, những trinh sátkia một mặt báo cho Lý Thông một mặt để cho Triệu Vân tiếp tục đi tới.

Triệu Vân đi về phía trước càng lúc càng kinh hãi, vô luận chỗ nào cũngcó cờ xí của quân Tào tung bay, ánh đuốc hừng hực, doanh trước không chỗ nào không có, binh sĩ tùy ý có thể thấy được trong phạm vi vài dặm, đều được trọng binh bao vây chồng chất, bảo hộ Minh A làm trung tâm. Ởtrong ấn tượng của Triệu Vân, Minh A trấn không phải là lớn, nhưng quânTào trong mấy tháng đã đem quy mô mở rộng như vậy, thật khiến cho ngườita phải kinh hãi.

Đúng lúc Triệu Vân thầm thấy mình may mắn vì đã không manh động thì lính liên lạc nhanh chóng đem mệnh lệnh của Lý Thông ra, để cho binh mã củaTriệu Vân ở bên cạnh Tây Bắc của Minh A trấn cùng với mấy đội nhân mãkhác dùng chung lối đi, mà để cho Triệu Vân một mình đi gặp Lý Thông,Triệu Vân trầm tư một chút thầm nghĩ thầm nghĩ cũng không đến nỗi bịphát giác nhanh như vậy hiện tại thời gian ước định với Lục Tốn còn mấycanh giờ nếu như mình không đi sẽ bị hắn hoài nghi nghĩ tới đây hắn liền phân phó cho phó tướng tới nói chuyện, để bọn chúng toàn tâm toàn ý chú ý tới Tào Doanh, nhất cử nhất động của Lý Thông.

Triệu Vân cùng tinh binh kia phát hiện ra ở trong doanh trại quân Tào đủ loại thanh âm vang lên, sau một hồi náo động, rất nhanh có binh sĩ bốnphía tụ hợp lại, chẳng lẽ bị Lục Tốn bọn họ phát hiện sao, Triệu Vânthầm nghĩ trong lòng không khỏi lo lắng, bước xa tới nhìn tình hình điều động của Tào doanh, lúc này có một đôi binh sĩ bên cạnh vội vàng đitới, Triệu Vân không mất thời cơ mà lập tức đặt câu hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Gã ngũ trưởng kia thấy Triệu Vân mặc áo giáp thì không dám lãnh đạm cung kính nói:

- Bẩm tướng quân, có trinh sát báo lại phát hiện ra một số đám quânGiang Đông xuất hiện ở vùng Thận thủy, Lý tướng quân đang điều tra.

Triệu Vân gật đầu, ý bảo ngũ trưởng kia có thể xuống dưới.

Ước chừng tầm mười phần thời gian, Triệu Vân xuyên qua vài trạm gác, ởtrong doanh trại quẹo trái quẹo phải lúc này mới tới chủ trại của LýThông.

Lý Thông lớn lên tứ phương tai to mặt hình chữ quốc làn da đen sẫm, mặckhôi giáp thanh âm cũng vô cùng to, dáng người cao lớn có vài phần tưthế lục này đang cùng với mấy tham tướng thương nghị quân tình.

Hắn nhìn thấy Triệu Vân đi vào trong doanh trại thì hơi không vui mà nói:

- Ngươi là ai?

Triệu Vân lộ ra biểu lộ cung kính mà nói:

- Thuộc hạ là Triệu Vân Long, nguyên là thủ hạ của Lý Viễn tướng quân,hiện đáng giữ chức thiên tướng bởi vì Lý Viễn tướng quân hôm qua nhiễmphong hàn sợ lầm đại sự cho nên để cho thuộc hạ dẫn đầu tới đây, haingày sau Lý tướng quân sẽ lập tức tới ngay.

Lý Thông hừ lạnh biểu lộ bất mãn:

- Tên Lý Viễn này ba lần bốn lượt, tay chân cũng bất lợi, lại còn nhiễmphong hàn, thật là kỳ lạ, bổn tướng quân nhìn thấy ngươi miệng lưỡi liợhại, hẳn là nhân tài mà không được trọng dụng, về sau không cần phải đitheo tên Lý Viễn này nữa, theo bên cạnh bổn tướng quân, nếu biểu hiệntốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Triệu Vân lộ ra biểu lộ sủng nhược mà những tham tướng khác thì đều hâm mộ mà nhìn hắn.

Một phó tướng mang theo vẻ mê hoặc mà nói:

- Tại sao trước kia mỗ không nhìn thấy ngươi.

Triệu Vân đối với chuyện này sớm đã có kế sách ứng biến không hề hoang mang mà nói:

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng vừa nhập ngũ không lâu, Lý đại nhân thấytiểu nhân có thể chịu đựng được cực khổ, trước đó cũng có công giết địch cho nên phá lệ đề bạt.

Lý Thông thỏa mãn gật đầu:

- Tên Lý Viễn này cũng không phải là không biết việc gì, cũng hiểu trọng dụng nhân tài.

Mấy tham tướng phụ họa:

- Đúng thế đúng thế.

Lý Thông phất tay nói:

- Vậy ngươi đi xuống trước đi bổn tướng quân có chuyện cần phải thương nghị trước.

Triệu Vân vừa bực vừa buồn cười, đem mình gọi tới lại phê bình Lý Viễnmột trận hóa ra sớm biết như vậy mình cũng không cần phải lo lắng, cảmgiác nguy cơ này thật không dễ cảm thụ.

Triệu Vân quay trở lại nơi trú quân, phó tướng thấy hắn bình an vô sự mới thả lỏng tâm tình.

Mà Triệu Vân thì kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tới.

Trời đã tối đen mà toàn bộ Minh A trấn thì tươi sáng, quân Tào điều động vô cùng nhiều lần, thỉnh thoảng lại có tin tức từ tiền tuyến lui xuống, ngẫu nhiên có tiếng la binh sĩ ngưng trọng sắc mặt, xem ra Lục Tốn đang gây không ít áp lực cho Lý Thông.

Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng tới canh một, tiền tuyến đã đánh lui công kích của quân Giang Đông, quân Tào mới thở ra một hơi.

Chỉ có Triệu Vân là biết Lục Tốn quả là người tài tầm nhìn của hắn hiểnnhiên đã đạt ai cũng không ngờ mình lại ở trong doanh của quân địch,Minh A trấn đa phần bị binh lực của Lục Tốn hấp dẫn áp lực của mình sẽgiảm bớt, hiện tại mấu chốt chính là mình có thể hoàn thành đòn cuốicùng hay không.

Triệu Vân kiên nhẫn chờ đợi hắn cảm thấy thời gian càng lúc càng chậm,trước mắt binh sĩ truyền tới tin Lý Thông ngăn chặn Lục Tốn thành công,hơn nữa bắt đầu đem chúng vây quanh, Triệu Vân rốt cục không thể khônghành động nếu như Lục Tốn thật sự bị bao vây, kế hoạch có biến, thứ haimình thủy chung không thể không hoài nghi quân Tây Lăng có binh sĩ lọtlưới ai không.

Triệu Vân đem mấy tham tướng triệu hồi lên rồi trầm giọng nói:

- Tình hình bây giờ có biến, chúng ta đầu tiên phải hành động thừa dịpquân Tào xuất động truy kích Lục Tốn mà lập tức hành động, từng binh sĩchuẩn bị đuốc củi trong tay, trên tay có cột bạch ngân, các ngươi cóminh bạch hay không?

Mấy tham tướng không dám lên tiếng lớn, chỉ khẽ nói:

- Minh bạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.