Điền Phong khó hiểu nói:
- Chúa công, thuộc hạ luôn không hiểu tại sao phải thúc đẩy cái tên LưuBị chiếm cứ Thục Xuyên, lần nữa bắt tay với hắn tiến quân Trung Nguyên?Lấy năng lực, thực lực của chúa công, đánh hạ Kinh Châu rồi không mấtbao lâu là có thể đánh tới Thành Đô. Chẳng những có thể hoàn thành phòng tuyến Trường Giang, còn không cần lo lắng Lưu Bị đứng vững gót chân,tới lúc đó thật khó đối phó.
Trương Lãng mỉm cười, vẻ mặt đầy tự tin nói:
- Lưu Bị có đùa thế nào cũng không nhảy khỏi lòng bàn tay ta. Phù Hạo,ngươi có có nghĩ tới hay không, chúng ta khởi đầu Từ Châu đến nay, ngắnngủi mấy năm, tốc độ phát triển thật quá nhanh chóng, bản đồ mở rộng vôhạng. Tuy đây là việc tốt, nhưng nếu vượt qua năng lực chịu đựng thìchưa chắc có kết quả tốt.
Điền Phong thở dài, gật đầu nói:
- Điều này thuộc hạ cũng hiểu. Trận chiến Kinh Sở, lương thảo không đủ,quân tư khó khăn. Nếu như không phải giây phút cuối cùng chúa công đượcBàng Thống và Hoàng tiểu thư trợ giúp, sợ là chúng ta chỉ có thể xám xịt rút về Giang Hạ. Nội tình không đủ dày đúng là vấn đề lớn. Nhưng điềunày không nhất định phải cần Lưu Bị tiến quân Ba Thục chứ?
Trương Lãng thấy Điền Phong nói đi nói lại vẫn là vòng về chuyện này, lấy làm lạ hỏi:
- Phù Hạo, hôm nay ngươi làm sao vậy? Sao bỗng dưng lo lắng Lưu Bị sẽ làm ra chuyện gì?
Điền Phong lắc đầu, tâm tình nặng trĩu nói:
- Thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774465/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.