Điền Phong tức giận thổi râu trợn mắt, hiển nhiên cực kỳ bất mãn Bàng Thống.
Chỉ Quách Gia là không biểu lộ cái gì, nhưng nhìn đôi mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng là biết gã đang suy nghĩ.
Trên đường đi, Trương Lãng từ lúc đầu vui sướng tỉnh táo lại, sắp xếp suy nghĩ.
Hắn hỏi hai người bên cạnh:
- Lần này Bàng Thống tiến đến tất nhiên là có mục đích. Không lẽ hắn đã đoán được tình cảnh hiện tại của chúng ta?
Điền Phong chưa nói gì thì Quách Gia đã lên tiếng:
- Rất có thể.
Trương Lãng bỗng giãn chân mày, cười rằng:
- Nếu hắn thật có thể giúp ta một tay, cho dù đi vài bận thì chúng ta cũng đáng giá.
Điền Phong nghe lời này lửa giận trong lòng mới tạm bình ổn.
Mấy người rất nhanh đi ra cửa phủ huyện, liền thấy một người đàn ông diện mạo cực kỳ xấu xí. Gã cao chừng thước năm, mỏ nhọn mũi bẹp, mắt nhỏ mày mỏng, có vài cọng râu dê, lôi thôi lếch thếch, quần áo loang lổ, người đàn ông trung niên nhếch nhác thế này chính là Bàng Thống. Kỳ thực Bàng Thống chỉ mới hai mươi bốn tuổi nhưng trông gã già hơn tuổi thật rất nhiều.
Trương Lãng thấy gã kiêu ngạo ưỡn ngực, bộ dáng hếch mặt nhìn đời thì cười hì hì, trước tiên hành lễ nói:
- Sĩ Nguyên, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Điển Vi thô giọng nói:
- Thì ra là thằng nhãi nhà ngươi không biết trời cao đất rộng. Lần này ngoan ngoãn nghe chưa!
Bàng Thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774443/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.