Sa Mãnh bỗng hét to:
- Chịu chết đi!
Gã như chim ưng vồ thỏ, thân hình to lớn bao phủ tầm mắt Tưởng Khâm.
Mắt Tưởng Khâm bỗng lóe tia mừng như điên. Vốn gã thụt lùi bỗng nhiên bắn ngược như tên rời dây cung, phối kiếm trong tay hóa thành ảnh đao, tia chớp đâm vào Sa Mãnh.
Sa Mãnh không ngờ Tưởng Khâm trải qua trận kịch chiến mà còn thể lực như vậy, né không kịp bị phối kiếm rạch một đường rộng ba tấc, máu đỏ thắm từ từ ứa ra. Mắt gã lộ vẻ giận dữ, răng nghiến khanh khách.
Sa Mãnh hét lớn:
- Đồ đáng ghét, nạp mạng đi!
Tưởng Khâm không lùi ngược lại tiến lên, bước chân uyển chuyển, thân hình như rắn né đi. Trong chớp mắt gã đã đổi vị trí với Sa Mãnh.
Thiết quyền của Sa Mãnh như thương, từ mé bên xé gió lao đến.
Ai biết Tưởng Khâm không tránh né còn nhấc chân lên, nhanh đến mức không thấy bóng dáng.
*Bốp!*
- A!!!
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng hai người.
Tưởng Khâm *Bình bịch* liên tục lùi mười bước, khó khăn lắm mới đứng vững. Khuôn mặt gã từ hồng hào nhanh chóng biến tái nhợt, tay ôm ngực thở như trâu.
Sa Mãnh trợn trừng con mắt, đỏ đến ứa máu. Gò má gã hoàn toàn vặn vẹo, hình như không dám tin, chậm chạp cúi đầu, nhìn ngực có một thanh trường thương đâm xuyên qua. Máu không ngừng tuôn ra ngoài. Gã bỗng thê lương hét thảm, chết ngay lập tức.
Tưởng Khâm thế mới hoàn toàn thở ra, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774419/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.