Mặt Trương Lãng tràn đầy mồ hôi, vốn da mặt hơi trắng trải qua mấy ngày mưa nắng biến thành đỏ đen. Còn mấy chục binh sĩ không chịu nổi thời tiết nóng bức đã ngã gục. Quách Gia càng thảm, một thư sinh yếu đuối đâu chịu khổ như vậy bao giờ. Gã chẳng những cảm nắng, cẳng chân còn bị rắn độc cắn một cái. Nếu không phải người dẫn đường hiểu về thảo dược đắp lên miệng vết thương, Trương Lãng cũng biết cách cấp cứu thì chỉ sợ bây giờ Quách Gia đã về với ông bà.
Cuối cùng Trương Lãng còn đùa rằng:
- Ý tưởng là ngươi nêu ra, ngươi nên là người thứ nhất hiến thân chứ.
Quách Gia cất tiếng cười to.
Trong rừng rậm nguyên thủy, Trương Lãng và quân đội của hắn đi gần một tuần.
Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít để lại dấu vết, có người càng thảm, quân phục bị thủng mấy lỗ, giống như người rừng.
Ngày này người dẫn đường đưa Trương Lãng và đám binh sĩ trèo qua một ngọn núi lớn, trước mắt rộng lớn vô ngần. Người dẫn đường bỗng chỉ vào một đỉnh núi trước mắt, biểu tình rất là hưng phấn. Trương Lãng biết sự việc có cơ may, vội vàng đưa mắt nhìn. Phía xa núi cao đâm vào mây, mây trắng vờn bốn phía, bên dưới dãy núi như là sao vây quanh trăng sáng bao vây nó. Người dẫn đường tuổi khoảng năm mươi, nhưng lúc này gã hưng phấn như đứa con nít.
Gã lớn tiếng nói:
- Tướng quân mau nhìn kìa, đằng trước chính là Sáp Vân Phong! Trèo qua ngọn núi này rồi lại vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774342/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.