Trong lúc binh sĩ xô đẩy thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói, tiếp theo là một ông lão mặc giáp xanh, đầu đội mũ giáp, mặc áo choàng đen, tay nắm phối kiếm đi đến, chính là Lưu Bàn.
Hàn Huyền lòng căng thẳng. Tuy cấp quan của gã cao hơn Lưu Bàn mấy cấp nhưng lão lại là họ hàng xa của Lưu Biểu, dù thế nào thì gã không đắc tội nổi. Mắt thấy Hoàng Trung sắp bị xử tử mà Lưu Bàn đột nhiên xâm nhập, khiến gã tay chân luống cuống.
Hàn Huyền cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
- Sao Lưu tướng quân không ở trên thành phòng chỉ huy binh sĩ phòng ngự Trương Lãng, mà tới đây để làm gì?
Trên mặt Lưu Bàn không có nụ cười, khuôn mặt khắc khổ xanh mét, mắt toát ra ngọn lửa giận dữ.
Lão sải bước tiến lên, tức giận nói:
- Có việc gì thì thái thú rõ ràng, cần gì hỏi tại hạ? Chỉ là lúc này là thời điểm dùng người, có câu ngàn quân dễ kiếm một tướng khó cầu. Tại sao Hàn đại nhân không nhận rõ trắng đen đúng sai?
Hàn Huyền cố nén lửa giận, nghiêm nghị nói:
- Lưu tướng quân, bổn thái thú biết tướng quân và Hoàng Trung có giao tình sâu dày, nhưng lần này sự việc nguy hại rất lớn, không thể có một chút sơ xuất. Không lẽ Lưu tướng quân vì nghĩa riêng mà bỏ mặc đại cục không thèm để ý sao?
Lưu Bàn đâu chịu từ bỏ, hai bên kịch liệt tranh cãi.
Ngay lúc này, lại có một thị vệ vội vàng chạy tới. Lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774328/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.