Loại hành động của họ càng khẳng định suy nghĩ của Dương Linh.
Quả nhiên, mấy người vừa tản đi bỗng từ mỗi hướng tụ tập cùng một chỗ, tiếp theo đi tới cái lều cực kỳ vắng vẻ, chắc là loại phòng củi. Ba người núp ở bên trong, chẳng biết đang nhỏ to cái gì.
Dương Linh đứng ngoài lều vãnh tai nghe trộm.
Nhưng bởi vì chúng nói chuyện khá nhỏ, chỉ có thể ngắt quãng nghe cái gì châu báu, giết người linh tinh.
Dương Linh thầm nghĩ: chắc đây là mấy binh sĩ không chịu nổi hành quân cực nhọc, lén trộm mấy thứ châu báu đáng giá, tưởng bỏ trại trốn đi. Nhưng không ngờ bị mình đụng phải, đây chính là cơ hội tốt để lập công.
Nghĩ tới đây, Dương Linh lập tức ra mặt, tay vén lên rèm lều.
Gã quát to:
- Thật to gan! Đừng cho rằng việc các ngươi làm thần không biết quỷ không hay, ai ngờ bị Dương Linh đại gia ta đụng phải! Các ngươi ngoan ngoãn cùng ta đi gặp tuần ban đại nhân, hay là đợi bổn đại gia ra tay áp giải đi?
Mấy binh sĩ hình như bị hù ngây ra, ai cũng ngẩn tại đó không biết làm sao.
Mất nửa ngày, trong đó một tên lắp bắp nói:
- Dương tướng quân, xin nương tay cho, có việc gì thì từ từ bàn lại đã!
Bởi vì trong lều không đốt đèn cho nên không thấy rõ mặt bọn chúng, nhưng Dương Linh có thể tưởng tượng ra biểu tình cầu xin.
Dương Linh cười lạnh nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774310/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.