Trương Lãng phiền muộn vô cùng hai người này xem ra cần phải thêm một thời gian nữa mới thích ứng.
Tràng diện lại lâm vào tình cảnh não nề.
Trương Lãng lẩm bẩm nói:
- Nếu như có Phụng Hiếu ở đây thì tốt rồi.
Mọi người không khỏi nhớ tới Quách Gia ai cũng thở dài.
Phía dưới Hoàng Tự đột nhiên nói:
- Chúa công không bằng tái diễn lại chiến dịch tập kích Tùy Châu trước kia.
Mọi người đều sáng ngời hai mắt, Tưởng Khâm kỳ binh ngày đi nghìn dặm, tối đi tám trăm dặm, từ Hạ Khẩu đánh về Tùy Châu, khiến cho Lưu Biểu phải đưa binh lui về Tương dương.
Lúc này đến phiên Điền Phong nói hắn nhíu mày;
- Hoàng Tự ngươi tại sao cũng như Ngụy Duyên đến bây giờ vẫn chưa minh bạch tình thế hiện tại vấn đề mấu chốt không là chúng ta làm sao giết địch lui địch mà làm sao bố trí phòng tuyến phòng ngự, không cho Lưu quân không cố kỵ chúng ta xông lên chỉ có ngăn chặn được quân Lưu Biểu chúng ta mới nói chuyện phản kích thế nào.
Hoàng Tự mặc dù kính trọng Điền Phong nhưng vẫn phản kích:
- Điền tiên sinh, Lưu Biểu hiện tại vẫn chưa xuất binh vậy chúng ta ở đây làm gì chẳng lẽ vì phòng ngừa Lưu Biểu đánh tới mà đem binh sĩ điều lên, ở Giang Đông hình thành phòng tuyến rộng lớn, như vậy binh lực phân tán, hơn nữa đây là cơ hội tốt để đánh bại Lưu Biểu làm sao có thể dừng lại.
Khuôn mặt của Trương Lãng đen lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774285/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.