Tư Mã Vi nhìn Lưu Bị sau đó thở dài:
- Lưu hoàng thúc lão hủ có một câu không biết có nên nói hay không.
Lưu Bị liền đáp:
- Tiên sinh cứ nói.
Tư Mã Vi liền đáp:
- Hán thất vận số đã hết, cứ như vậy mà nghịch thiên đi, chỉ sợ chết già.
Lưu Bị kích động:
- Tiên sinh cớ gì lại nói như vậy/
Tư Mã Vi thản nhiên:
- Thiên văn như thế.
Lưu Bị hét lớn:
- Không thật sự nhất định là tiên sinh nghĩ sai rồi.
Tư Mã Vi cúi đầu không nói.
Lưu Bị dùng hai tay ôm đầu mà liều mạng nói:
- Tư Mã tiên sinh kiểm tra một lần nữa chuyện này không phải là thật chứ?
Tư Mã Vi nói:
- Tâm thành thì tắc linh một lần là đủ.
Lưu Bị thống khổ rút lui kích động nói:
- Đây không phải là thực không phải là thực sự.
Tư Mã Vi lạnh nhạt nói:
- Tin hay không là tùy ngươi.
Lưu Bị bỗng nhiên vọt lên quỳ xuống mặt đất, nắm lấy cánh tay của Tư Mã Vi mà khóc lớn:
- Tiên sinh à từ khi Cao Tổ chém rắn trắng trước sau đã tới mấy trăm năm, làm sao có thể trơ mắt nhìn giang sơn bại vong trong tay chúng ta, tiên sinh xin chỉ giáo cho Lưu Bị chỉ cần vãn hồi.
Tư Mã Vi quần áo bồng bềnh tiên phong đạo cốt tựa như là tán tiên trong truyền thuyết khiên cho Lưu Bị liều mạng hi vọng.
Tư Mã Vi khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774269/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.