Thủ tướng bên cạnh cũng nghi hoặc:
- Tướng quân vạn nhất Lưu quân cưỡng ép công thành thì sao?
Đinh Phụng tức giận nhìn tướng lãnh kia liền giải thích:
- Trình phó tướng địch chỉ mang bộ binh tới căn bản không có trọng binh công thành không có khí giới thiều bọn họ công thành thế nào chẳng lẽ cứ vậy mà xông lên? Ngươi thủ thành là làm thế nào chuyện đơn giản thế mà cũng không hiểu.
Nói xong lời cuối cùng Đinh Phụng ngay cả một chút tình cảm cũng không để lại.
Trình Hòa bị Đinh Phụng mắng cho một trận khuôn mặt đỏ bừng.
Chu Du làm như chuyện gì cũng không nhìn thấy mang theo chúng tướng rời đi.
Thời gian dần trôi qua bầu trời ngày nắng nóng, ở dưới thành thanh âm ngày càng yếu hiển nhiên là đã mắng khản cả giọng, mỗi người đều miệng đắng lưỡi không Lưu quân thấy quân ở trong Binh Đô thành một chút chiến ý cũng không có, cởi bỏ áp giáp yên ngựa, ngồi dưới đất, tụ tập năm ba người lại nói chuyện trên trời dưới đất, có người còn tìm nơi che nóng.
Quân đội gì dáng vẻ này chứ quả thật giống như một đám nông dân chạy nạn.
Đại tướng lĩnh quân tuyệt không để ý không biết trách móc cái gì.
Thủ tướng Trình Hòa thấy quân địch mệt mỏi thì vội vàng báo cho Đinh Phụng.
Đinh Phụng nghe vậy thì đại hỉ vội vàng đi tìm Chu Du.
Chu Du trầm ổn nói:
- Vậy sao chúng ta đi xem.
Đinh Phụng cho rằng Chu Du muốn xuất chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774232/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.